Mộc Ly lẳng lặng nhịn, ý niệm lóe lên, thoắt cái, cô đã rời khỏi không gian, vừa rồi cô có xem qua một lượt toàn bộ không gian, trong đây chỉ có mỗi tòa Cửu Chuyển Linh Lung Tháp này mà thôi, nếu đã vào không được thì cô có ở lại tiếp cũng vô nghĩa.“Chủ nhân! Chị phải cố gắng đấy, mở được tầng thứ nhất chắc chắn chị sẽ bất ngờ”.“Biết rồi!”, Mộc Ly cầm lấy cái rổ trên mặt đất lên, rồi đi thẳng về nhà.“Chị, chị về rồi!”, Mộc Linh và Mộc Chính đang giặt quần áo trong sân, vừa thấy Mộc Ly về, cả hai liền mừng rỡ chạy về phía cô.“Chị đi hái quả dưa leo, giờ có thể ăn cơm tối được rồi”, Mộc Ly bưng rổ đi vào phòng bếp.“Anh! Em có nghe lầm không?”, Mộc Linh tỏ vẻ khó tin.
Tuy rằng trong đất tư nhân nhà cô có trồng dưa leo, thế nhưng từ trước đến nay bọn họ chỉ có thể nhìn mà phát thèm mà thôi.“Hẳn là không nghe lầm đâu, để anh đi xem thử”, Mộc Chính cũng có hơi hoang mang.Cậu xoa xoa tay lên quần áo rồi đi vào bếp.Mộc Ly lấy dưa leo và cà chua trong rổ ra, cô định làm món nộm dưa leo, còn cà chua thì đem ngâm nước, đợi sau bữa tối lại ăn.
Thời đại này, cà chua vốn được xem là hoa quả để ăn.Cái này này thật sự quá nghèo, ngay cả một quả trứng cũng không có, gia vị thì chỉ có muối.
Thật ra nhà bọn họ cũng có nuôi gà, nhưng trong thôn có quy định, mỗi nhà chỉ được nuôi hai con gà trách nhiệm.
Trứng gà có thể giữ lại cho mình, còn gà thì phải giao cho thôn.
Có điều, từ trước đến này trứng gà của nhà bọn họ đều bị Mộc Kiến Sinh lấy đi bán, vốn không có phần cho ba chị em họ.“Chị!”Mộc Ly quay đầu nhìn Mộc Chính, nhưng động tác trên tay vẫn tiếp tục.Mộc Chính bước đến cạnh cô, nhìn chị mình đang thái dưa leo, cậu lộ vẻ lo lắng: “Có khi nào bác gái biết được sẽ mắng chúng ta không?”Trước kia cậu từng lén hái một ít rau quả trên đất tư nhân, sau đó bị bác gái phát hiện, bà ta liền xông đến nhà mắng chị em bọn