Tô Hồi nhìn căn nhà được xây lên từng chút một, trong lòng cũng thả lỏng một chút.
Một nhà năm người chen chúc trong một căn phòng, thật sự là quá đủ rồi.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, bởi vì cô vừa mới đến, ngoại trừ lúc cần thiết ra, thì cô sẽ không nói nhiều lời dư thừa, cũng sẽ không làm nhiều chuyện dư thừa.Cô nhớ lại từng chút từng chút một cuộc đời của nguyên chủ, cuối cùng cũng nắm vững được tương đối.
Nếu như có người hỏi đến cái gì, cô không đến mức vẫn phải tạm thời đi tìm kiếm ký ức của nguyên chủ.Nếu như thần thức của cô không bị chịu tổn thương thì tốt rồi, lấy thần thức kỳ Trúc Cơ của cô, để tiếp nhận hoàn toàn kí ức của một người bình thường, vậy thì có điều gì khó khăn chứ?Đáng tiếc, bây giờ cô bị thương, trên người không có cái gì, hiện trạng cô đang duy trì cũng có chút nhọc nhằn.Cô muốn đi vào không gian nhỏ để dùng linh lực chữa thương nhưng rất khó, bởi vì chung quanh đều là người, căn bản không thực tế.
Nếu như có phòng của riêng mình, vậy thì cô sẽ có không gian độc lập.Trương Căn sinh được ba đứa con trai, nhưng cha của ông lại không có nhiều con trai như vậy.Bên dưới ông chỉ có một đứa em trai, chỉ là em trai ông lại có nhiều con trai hơn ông, có tới bốn đứa con trai.Hơn nữa bởi vì người chú này sinh ra con trai trước, sau này mới là con gái, tất cả con cái của ông ấy đều đã lập gia đình.Hai nhà bọn họ là họ hàng thân thiết nhất trong thôn, nhà bọn họ sắp xây nhà, bọn họ là chú, là anh em họ nên tự nhiên sẽ đến hỗ trợ.
Thêm vào đó là bạn thân thời thơ ấu của Trương Bình, hàng xóm có quan hệ thân thiết với nhà bọn họ vân vân, cộng lại có hơn mười người đang tuổi sung sức, cho nên tốc độ làm việc rất nhanh.Lúc này xây nhà cũng không chú trọng đến việc đóng cọc gì đó, trực tiếp làm xong phần nền.
Sau đó giống như chơi xếp gạch, xếp chồng gạch lên trên, dưới tình