Bây giờ, một trăm cân nhẹ nhàng, cũng không phải điểm cuối.
Chờ thời gian qua lâu rồi, không nói tới chuyện tu vi thành công, sức lực vô hạn đang ở trước mắt.Đi được nửa tiếng, Tô Hồi không thấy người khác nữa, lúc này mới dừng bước.Nơi càng ít người, thu hoạch cũng càng nhiều.Nơi sâu hơn chắc chắn có nhiều thứ hơn, nhưng bây giờ đối với cô mà nói thì nơi đó vẫn nguy hiểm, không thích hợp.Lúc xuống núi, trên cái sọt của Tô Hồi ngoại trừ củi ra, còn có thực vật mà người khác cho rằng là cỏ dại rễ cây, ở giữa còn ấn một con gà rừng nặng nửa cân.
Lúc cô đang đào thuốc thì nó bị dọa chạy ra ngoài, Tô Hồi thuận tay cầm đá ném trúng chân gà rừng.
Chân nó bị thương không thể đi, đạp chân vùng vẫy mấy cái cuối cùng vẫn bị cô chộp được.Con gà rừng này ít thịt, hầm canh là ngon nhất, thêm chút măng khô, nấm hương thì còn gì bằng nữa.… Tô Hồi thường ngày luôn suy nghĩ cải thiện cơm nước thế nào, bây giờ liền cầu được ước thấy, tự dưng lại có con gà rừng để tẩm bổ cho cả nhà.Lúc cô về thì Tô Trọng tới, đang cầm cái cuốc giúp cô san bằng đất phần trăm.
Ban đầu nơi này là đất hoang, bây giờ xử lý qua một lần, nhưng vẫn có không ít đá và rễ cây, không sửa sang lại thì đầu xuân gieo hạt sẽ phiền phức.Thấy cô, Tô Trọng lau mồ hôi: “Em gái, về rồi đấy à, mẹ ở trong đấy, còn có mấy thím ở thôn các em.”Người cha Tô Thiển Minh của nguyên chủ là bác sĩ chân đất ở thôn bên cạnh, người mẹ Điền Tư Di là phụ nữ nhà nông bình thường, sức khỏe luôn luôn không tốt, ban đầu sinh cặp song sinh đã chịu khổ lớn.Nguyên chủ còn có một người anh, Tô Trọng, cưới chị dâu là Thường Tiểu Hà, sinh hai đứa con trai.Hôm nay, là hai người Điền Tư Di và Tô Trọng tới.Điền Tư Di lo cho con gái, lại nghĩ đến con gái vừa chuyển nhà, trong nhà không có gì cả, nên đã đổi măng ướp tự làm của nhà người ta đem qua đây.Tô Hồi bỏ