Tô Hồi có thần thức dò đường, dưới đất là cái gì cũng không làm khó được cô, bởi vậy liền được mùa bội thu.Có điều thần thức chung quy vẫn bị hao tổn, cô không đi quá xa, cảm thấy chừng này đồ là đủ rồi liền lùi trở về.Lúc này, trong không gian nhỏ của cô đã có hơn hai mươi con cá đang nhảy nhót vì không cam lòng.Con nhỏ chỉ có hơn nửa cân, con to thì chừng hơn hai đến hai cân rưỡi.Đủ cho một nhà bọn họ ăn đến tết.Trên đường đi cô đưa những con cá này đến nơi có trận pháp lạnh như băng.
Đông lạnh ở trong "tủ đá" kia, chỉ để lại ba con cá ở trong sọt, cô lại đặt chút củi lên trên đó, làm vậy là để che mắt mọi người.Những thu hoạch ở trên núi này, không ai nhìn thấy là tốt, hai bên hiểu ngầm lẫn nhau.
Nếu bị người khác nhìn thấy, vậy thì phải sung vào công quỹ.Lúc cô quay về, giống như ngày hôm qua, Tô Trọng đã giúp san phẳng đất phần trăm, Điền Tư Di thì đang giúp cô làm dây cỏ.
Bốn đứa nhỏ đều vây quanh một chỗ, trêu chọc con chó con mà cậu mang tới.Đây là đời sau của con chó săn mà Tô Thiển Minh mang về từ trong núi, cha mẹ nó đều có thể giúp săn thú rừng ở trên núi.Cũng trùng hợp, thôn bên núi có người bị bệnh, qua đây tìm ông kê đơn thuốc.
Ông hỏi thêm một câu, vừa khéo trong nhà người kia có một đàn chó con mới sinh ra chưa được bao lâu, bởi vậy đối phương liền tặng cho ông một con.Tô Thiển Minh bảo con trai mang đến cho con gái.Ông là thầy thuốc trong thôn, không thể thường xuyên bỏ đi chỗ khác, nếu không ông cũng sẽ tới cùng."Mẹ, con chó này tên là gì ạ?" Ánh mắt của Trương Bảo Quốc sáng lấp lánh.Tô Hồi nhìn cậu bé cười, lại nhìn con chó nhỏ cả người đen nhánh một cái."Bốn đứa các