Trương Vệ Quốc: "Mẹ ơi, mẹ về rồi sao!” Trong giọng nói của nhóc đều lộ ra vẻ tung tăng.
Lúc trước mẹ đến hợp tác xã mua bán để mua muối mua giấm gì đó giúp gia đình, đều bí mật nhét cho bọn họ một viên kẹo hoặc là bánh ngọt.Trương Định Quốc ôm lấy chân mẹ: "Mẹ ơi, mẹ mua gì vậy ạ?”Trương Vệ Quốc: "Mẹ có mua thịt về không ạ?”Trương Bảo Quốc và Trương An Quốc không nói gì, ánh mắt cũng sáng ngời, lộ ra sự chờ mong.Tô Hồi đặt sọt tre trên lưng xuống, đóng cổng lại, về nhà cũng đóng chặt các gian phòng lại."Mẹ mua thịt về, các con có ngoan ngoãn hay không? Nếu ngoan thì sẽ có thịt ăn, không ngoan thì không có thịt ăn đâu."Bốn đứa trẻ trăm miệng một lời: "Bọn con ngoan lắm ạ!”"Bảo Quốc, con đi nhóm lửa đi.
Vệ Quốc, con đi rửa khoai đi." Mỗi đứa Tô Hồi cho hai viên kẹo sữa: "Tự mình ăn, đừng ăn ở bên ngoài.”"Kẹo sữa thỏ trắng!" Trương Bảo Quốc vẫn nhớ rõ, cha đã từng mang về một gói, đến bây giờ cậu bé vẫn còn nhớ rõ mùi vị đó.Tô Hồi bỏ những thứ còn lại vào trong tủ, đóng chặt cửa sổ phòng bếp lại.
Hôm nay, cô phải khao vị giác của mình một chút!Mỡ lợn là mỡ lá của con lợn chiên ra, dầu mỡ biến thành chất lỏng.
Từ một khối lớn dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một khối tóp mỡ khô vàng.Đây là lần đầu tiên Tô Hồi ăn tóp mỡ, sau khi ăn vào trong miệng cô cảm thấy mỹ mãn híp mắt, hóa ra tóp mỡ dễ ăn như vậy.Cô làm bữa cơm này rất thịnh soạn, mùi vị khó tránh khỏi truyền ra ngoài.
Có điều vị trí của nhà bọn họ rất tốt, lại là theo chiều gió, theo phương hướng gió thổi bay ra sau núi.Dù mùi vị không quá đậm, nhưng những đứa trẻ trên núi vẫn ngửi được.
Hương thơm ngào ngạt truyền ra từ nơi đó thật ch ảy nước miếng, nhà ai làm thịt vậy, thơm quá đi mất!Sau khi về nhà khó tránh khỏi việc ăn