Tô Hồi hơi nhướng mày: "Khoai lang nhà mình để hết ở trong phòng kìa, con cũng thấy mà, sẽ không ăn hết được, còn những thứ khác mẹ sẽ có cách.
Các con còn nhỏ, không cần suy nghĩ quá nhiều, có người hỏi thì con cứ nói theo những gì mẹ nói với các con là được."Biểu cảm Trương Quốc Bảo càng rối rắm hơn: "Mẹ..." Cậu bé đã không còn là con nít, đã là đứa trẻ có thể tin tưởng được rồi.Ngày hôm sau Tô Hồi chuẩn bị lương khô để lên núi.Còn chưa tới mười ngày nữa là đến tết, việc đồng áng gần như không có nữa.
Mọi người đều đang bận việc nhà mình, có người thì lên núi lấy cỏ khô, có người ở nhà tranh thủ thời tiết tốt tắm giặt cọ rửa một phen, có người thì chuẩn bị đồ ăn tết...Tô Hồi còn trông thấy mấy thanh niên lạ mặt đang đặt bẫy trên núi.
Tô Hồi nghĩ một lúc bèn nhớ ra, mấy người kia chẳng phải là mấy thanh niên trí thức trong thôn bọn họ hay sao.Xuống thôn quê giúp đỡ xây dựng.Tết đến, có một số thanh niên trí thức có thể về quê thăm người thân, nhưng có người thời hạn không đủ, có chuyện làm trì hoãn hoặc không mua được vé xe...!Thì đều ở lại thôn Lý ăn tết.Vốn dĩ không được đặt bẫy nhưng nếu âm thầm làm thì vẫn có không ít người lén lút làm.
Họ chọn ch ỗ kín đáo chút, săn được con mồi cũng không rêu rao, nếu không có thù oán gì thì sẽ không ai tố giác cả.
Nếu như thật sự muốn truy cứu, bọn họ đều có ô dù, chả có người nào hoàn toàn trong sạch.Tô Hồi càng đi nhanh hơn, đi đường núi mà không hề mệt mỏi hay khó thở.
Nếu có người quan sát kỹ sẽ thấy cô hô hấp có quy luật.Sau khi đi một mạch một tiếng, chỗ này là đường nhỏ mà không có mấy người đi.
Cô muốn đi phải dựa vào bản thân dùng dao chẻ củi để mở đường, tách các bụi cỏ chắn đường ra.Con mồi ở đây nhiều hơn bên ngoài không ít.
Cô thấy mấy con gà rừng đi qua đi lại,