Có một thím nghe cô nói như vậy, nhanh như gió quay về nhà lấy một cuộn vải đến đây.Là một cuộn vải màu xám thông thường, nhưng phía bên dưới có những chấm nhỏ li ti màu đen, làm nó trở thành vật có khuyết điểm, nhưng ngoài chỗ này ra thì phần lớn chỗ vải này là bình thường.
Nhìn thấy cuộn vải này, Tô Hồi trực tiếp lấy cho bà ta ba miếng thịt.
Bà ta hài lòng xách miếng thịt rời đi.Người này mở hàng có vẻ tốt.Ở đây họ chẳng có gì khác nữa cả, các loại vải bị lỗi này không phải tất cả mọi người đều có nhưng đa số mọi người đều có chúng.
Họ giữ chúng lại để gia đình mình sử dụng, những thứ dư thừa căn bản cũng để dùng để biểu đạt tình cảm qua lại.
Bây giờ có thể đổi lấy thịt, liền khiến nhiều người động lòng.Nhiều hàng bị lỗi không thể nhìn được ra màu sắc gì, loại đó Tô Hồi không cần.
Những miếng vải đó cũng không lớn, chỉ có thể may đồ trong hoặc quần áo cho trẻ con.
Ai đến Tô Hồi cũng không từ chối.Tô Hồi còn muốn đổi lấy một ít bông nhưng bông là thứ khá hiếm, chỉ có một người mang tới một cân, nhiều hơn thì không có.Tô Hồi chỉ có thể thở dài, cũng may là ở đây không quá lạnh, sức khỏe cũng cực kỳ tốt, không cần áo bông, mặc nhiều lớp áo dày chút là có thể chịu đựng được.
Chỉ cần những ngày quá lạnh không ra ngoài là được, dù sao mỗi khi đến mùa đông là người ở đây đều không có cách nào ra ngoài làm việc.Thật sự là quá thiếu bông, chỗ bọn không trồng được, chỉ có thể vận chuyển từ nơi khác đến.
Hơn nữa, số bông ít ỏi có được đều được điều phối đến phương bắc và cả những vùng lạnh giá khác.Tô Hồi đi tổng cộng bốn nơi, bán hết một trăm cân thịt lợn rừng, cuối cùng chỉ còn lại vài góc thịt của con lợn rừng lớn.Về đến nhà, cô khóa cửa, phân loại phiếu rồi cất đi, sau đó cô mới