Anh hai Diệp ngập ngừng đôi chút rồi mới nóitiếp: “Lúc nào cũng có thể trở về nhà.
”Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh trừng to: …?“Thật ạ?” Cô rất tò mò, nguyên chủ còn bị bức ép tới mức phải gả đi để báo ân, dùng mạng để ôm đùi nhà họ Tống?Cha Diệp cũng gật đầu.
Mẹ Diệp tự nhiên hét lên với cái giọng the thé của bà: “Các người đều trách tôi có phải không, trách tôi bức ép con gái nhỏ, nhưng cái nhà này thì ra sao? Ông thì thân bại danh liệt, con trai cả thì bị đày xuống nông thôn, đứa thứ hai thì không được tích sự gì, tôi có thể làm cái gì bây giờ?”Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh lại, chỉ có mỗi anh hai Diệp còn muốn nói gì đó, mẹ Diệp cầm cây gậy trong tay muốn đánh anh ấy: “Mày còn muốn nói nữa à, suốt ngày chạy nhảy ở bên ngoài đường, rồi ngày nào đó mày cũng toi mạng thôi con.
”Diệp Mạn Tinh: …?Trong phòng toàn là tiếng kêu gào của anh hai Diệp cùng với tiếng khóc của mẹ Diệp.
Diệp Mạn Tinh đỡ trán: “Mẹ, mẹ đi cùng với con lên trên thị trấn một chuyến để gọi cho người ta đi, để tự bản thân nghe xem Giang thiếu gia này tại sao lại sắp xếp công việc cho chúng ta được không?”“Con thực sự cho rằng có trên trời sẽ rơi xuống một cái bánh có nhân cho con à? Con không sợ mẹ xui xẻo, dù sao nhà này vẫn còn con nhỏ, muốn tất cả đều xong đời hết à?”Mẹ Diệp giận đến run tay, tủi thân, nước mắt như vỡ bờ, nhưng con gái sẽ chẳng an ủi bà như trước kia nữa, còn đâm một nhát sau lưng bà.
Cuối cùng, mẹ Diệp đấu tranh tư tưởng, không tình