Nhà họ Tống, sau khi Diệp Mạn Tinh trở về, cảm thấy không muốn ăn uống chút nào, tâm tình còn hơi cáu kỉnh.
Mẹ chồng lo lắng cô bị dị ứng, vội la lên: “Trong nhà dùng hết phiếu lương thực rồi, tháng sau Văn Cảnh mới gửi về tiếp, hay là cho Văn Lâm đi bắt mấy con cá chạch làm cho con mấy món ngon ngon nhé?”“Mẹ, chú út không phải đi đâu, con tự đi cũng được ạ.
”Cô cho rằng cơ thể cô thiếu trà hoa, cá chạch gì đó có thể không có nhưng trà hoa phải có.
Để em chồng suốt ngày đi đây đó kiếm miếng ăn cho cô, như thế sao mà coi được?Trước kia cô có đôi mắt xinh đẹp giống như giọt sương đọng trên lá sen dưới ánh nắng ban mai tháng Sáu, sáng trong như tiên nữ, vậy mà mấy nay lại uể oải giống như trái cà bị vùi dập trong sương.
Thật khiến người ta thương cảm, mẹ Tống đang bận, nếu không cô đã tự mình lên núi rồi.
"Không sao, nuôi nó to khỏe một chút, chủ yếu là để nhờ vả.
”Tống Văn Lâm người vừa trở về nhà đã bị sai bắt cá cho chị dâu mỏng manh của mình: ! ?Chắc chắn là anh ta không bị nhặt ở bên ngoài về nuôi đấy chứ?Buổi chiều, hai người cùng nhau dắt cháu gái ra khỏi nhà, mẹ chồng cố ý để chú út cùng lên núi săn thú.
Cô cần trà hoa, cũng thuận đường lên núi hái một ít hoa sơn trà với hoa đào.
Cháu gái nhỏ vốn không được lòng của dì hai, nhưng bất ngờ là gần gũi với nhà anh cả, dọc đường đi nói cười rất vui vẻ.
Trên người Tống Văn Lâm vác đầy dụng cụ, vũ khí, rất am hiểu cách khơi dậy bầu không khí, dọc đường huyên thuyên chuyện trò linh tinh với cháu