Vương Vệ biết yếu thế với hai người này là vô dụng, khẩu khí chỉ cần hơi thấp một chút thì sẽ tưởng rằng sợ bọn họ: "Dù sao tôi là để cho mấy người biết, có lấy tiền ra không thì các người tự liệu mà làm, đến lúc đó người sốt đến chết, tôi làm người góa vợ khẳng định sẽ phải khóc cho số phận bi thảm của vợ tôi.
" Nói xong quay người muốn đi.
Mẹ Vương và cha Vương do dự, cha Vương không thể không lên tiếng gọi Vương Vệ lại: "Vợ con sốt rất cao thật sao?"Vương Vệ bước chân không ngừng: "Các người đi theo tôi nhìn xem chẳng phải sẽ biết à!"Mẹ Vương có lòng mặc kệ: "Hôm nay người mới đến nhà chúng ta liền bị sốt đến chết, ai mà tin chứ, tôi đã nói hôm nay nhìn cô gái chết dầm kia thế nào có vẻ bệnh, hóa ra là nhà họ Tiếu biết con gái bị bệnh lừa chúng ta.
"Cha Vương có lòng muốn nói thời gian thành hôn đã sớm quyết định, khả năng chính là trùng hợp bị bệnh, người nhà họ Tiếu còn không đến mức lấy sức khỏe con gái ruột ra lãng phí, nhưng ông ta biết lời kia vừa thốt ra, khẳng định lại sẽ bị mẹ Vương mắng, thuận miệng nói: "Đi xem một chút đi, nếu là người thật sự bị sốt đến chết, chính là phiền toái lớn lắm, đến lúc đó thằng tư còn không muốn ầm ĩ lật trời.
"Mẹ Vương nghe mà hậm hực dậm chân: "Lúc ấy sinh ra bóp chết nó cho rồi!"Cha Vương cùng mẹ Vương đi theo Vương Vệ ra phòng chính, xuyên qua sân nhỏ đến một gian gian phòng thấp bé, căn phòng này vốn là kho củi, các phòng khác của nhà họ Vương bọn họ đều là phòng gạch ngói, duy chỉ có căn này không chỉ có diện tích nhỏ hẹp, nóc phòng còn là dùng cỏ tranh phủ lên, cửa căn bản là không đóng chặt được, mắc vào khung cửa lung lay sắp đổ, gió thổi qua rung kêu kẽo kẹt.
Vương Vệ mở cửa phòng, chỉ vào Tiêu Hiểu bị sốt, gò má đỏ bừng: "Các người tự xem đi.
" Nói xong lạnh lùng đứng ở một bên, Vương Vệ năm nay mười tám tuổi, nhưng so với mấy thằng nhóc trong thôn, anh thực sự quá thon gầy, ấy thế mà dáng người còn cao hơn mấy đứa cùng trang lứa, nhìn cứ như một cây gậy trúc, áo bông cũ nát lại rộng mặc ở trên người anh cứ đung đưa tới lui.
Nhưng cho dù là như thế,