Vừa vào phòng, Tiêu Tam Muội đã kéo lấy tay Tiêu Hiểu hỏi: “Chị hai, tên lang sói kia không đánh chị đấy chứ? Cha và mẹ cũng thật là nhẫn tâm, vì hai mươi đồng mà gả chị cho tên khốn nạn đó.”Mấy chị em gái khác cũng phụ họa: “Đúng đấy, đúng đấy...”Tiêu Hiểu híp mắt: “Đó là anh rể của các em, ai cho các em gọi anh ấy là tên lang sói.
Anh ấy rất tốt, nếu như anh ấy biết các em gọi anh ấy như vậy, anh ấy sẽ đau lòng lắm.”Mấy cô em gái không ngờ rằng Tiêu Hiểu sẽ che chở cho Vương Vệ, đều há hốc mồm kinh ngạc nhìn cô.Tiêu Tam Muội phục hồi tinh thần lại đầu tiên: “Chị hai, sao chị lại thay đổi nhanh như vậy? Ban đầu lúc cha mẹ gả chị cho tên lang....cho anh rể, không phải chị còn nhảy xuống giếng sao?”Tiêu Hiểu đáp: “Đó cũng là trước kia không hiểu chuyện.” Đây là nồi của nguyên thân, mù mắt.Thấy Tiêu Hiểu nói như vậy, mấy cô em gái cũng không nói gì nữa, dù sao cũng đã gả rồi, không sống cùng nhau chẳng lẽ còn có thể ly hôn?Tiêu Tam Muội than thở: “Dù sao nếu như em phải gả đi thì phải gả cho người mà mình thích.
Nếu như giống như chị thì cha mẹ có ép em hơn nữa em cũng không đồng ý.” Nói đến đây, cô ấy nhìn em trai đang nằm trên giường một cách phức tạp: “Cha mẹ đúng là có thể vì em trai mà làm ra bất cứ chuyện gì.”Cô ấy vừa nói xong, những cô gái khác cũng im lặng.
Hiển nhiên là cha mẹ đối xử thiên vị quá rõ ràng, sự tổn thương đã bị chôn sâu vào lòng các cô ấy.Tiêu Hiểu không phải chị ruột của bọn họ, lại mới đến đây chưa được bao lâu, căn bản chưa từng tiếp xúc với văn hóa trọng nam khinh nữ, không thể đồng cảm được, không biết nên an ủi bọn họ thế nào, đành nói: “Chị ra ngoài đây.”Trước khi Tiêu Hiểu đi không tìm thấy Vương Vệ ở trong nhà, ra ngoài mới nhìn thấy Vương Vệ đang giúp cha Tiêu bổ củi trong sân.
Mặc dù trông anh gầy yếu, nhưng sức lực rất lớn, bổ củi cũng rất có khí