Người nhà họ Vương trố mắt nhìn nhau, đặc biệt là mẹ Vương, một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Bà ta còn tưởng rằng lần này sẽ giống như những lần khác, náo loạn đến mức không thể thu dọn.Anh cả Vương lặng lẽ đụng vào Triệu Yến một cái tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Người kia thực sự là thằng tư?” Thằng tư là ai? Người trong thôn đều nói toàn thân anh đều có tính sói, mẹ Vương cũng thường mắng anh là đồ lang sói, tính tình của anh lớn hơn trời, một khi xung đột sẽ giơ dao chém người khác, một khi dữ lên thì sẽ khiến tất cả mọi người đều sợ hãi trong lòng.
Chỉ cần trêu chọc vào anh một chút, anh sẽ phản kích mãnh liệt.Với những lời mà hôm nay mẹ Vương nói, nếu như là trước đây, Vương Vệ không đối nghịch một trận long trời lở đất với bà ta mới là lạ.Nhưng còn hôm nay, con bé kia chỉ ngâm nga một câu như con mèo con trước mặt Vương Vệ, tính khí của anh đã bị vuốt ve đến thuận theo.Anh cả Vương chặc lưỡi cảm thán: “Vợ của thằng tư đúng là rất có bản lĩnh.”Triệu Yến ghen tị nói thầm một câu: “Hóa ra là một thứ thích ra vẻ.” Cô ta còn tưởng rằng Vương Vệ lợi hại đến đâu cơ, hóa ra cũng sợ vợ giống như mấy tên đàn ông sợ vợ kia vậy.Mẹ Vương ngẩn ra, qua một lúc lâu cha Vương mới ho khan một tiếng: “Ngẩn ra hết làm gì, ra ruộng đi.”Vương Vệ dắt Tiêu Hiểu đi ra đầu ruộng, trên đường đi những người nhìn thấy bọn họ vừa nhìn thấy Vương Vệ thì đều tránh xa ra.
Vương Vệ sớm đã quen rồi, nhưng Tiêu Hiểu lại thấy rất không vui.Làm sao vậy? Tại sao mọi người lại làm bộ dạng như đang bạo lực lạnh với Vương Vệ chứ? Không phải là đang bắt nạt Vương Vệ hiền lành sao?Cô nắm chặt tay của Vương Vệ hơn một chút: “Sau này tôi sẽ ở bên anh.”Vương Vệ nghi hoặc ‘ừ’ một tiếng, thấy Tiêu Hiểu bất mãn nhìn những người tránh xa anh thì mới hiểu ý của cô, trái tim vốn đã được Tiêu Hiểu làm mềm nhũn nay lại càng như được ngâm trong nước ấm.Anh cố làm ra vẻ khinh thường ‘xùy’ một tiếng, nhưng lại không giấu được âm thanh mang theo âm mũi: “Tôi cũng đâu có quan tâm.” Lúc còn nhỏ anh còn muốn chơi cùng với mọi người, sau này sau khi biết được bọn họ vô cùng không thích anh thì cũng không còn suy nghĩ đó nữa.
Cho dù là ai trêu chọc anh, anh cũng hung hăng dạy cho người đó một bài học.
Dần dần không còn ai dám trêu chọc anh nữa, càng không dám đứng trước mặt anh gọi anh là quái vật.
Cho dù là nhà họ Vương hay là thôn Tiểu Tiền, anh đều trở thành thứ khiến người khác sợ hãi,