Chờ Tưởng Văn Văn đi rồi, Tiêu Hiểu nhìn bóng dáng cô ta, nheo nheo mắt.
“Chị hai, chị đừng có hồ đồ!” Tiêu Tứ Muội bỗng nhiên nhảy ra từ sau lưng, một tay kéo lấy Tiêu Hiểu, hạ giọng, giọng điệu chân thành nói với cô: “Em biết trước kia chị thích Lý Tri Tân, nhưng chị đã kết hôn rồi.
Tuy ban đầu em cũng không thích anh rể, nhưng hiện tại anh ấy thương chị như vậy, chị không thể có lỗi với anh ấy.
”“Em nghe thấy rồi?” Tiêu Hiểu hơi ngạc nhiên.
Tiêu Tứ Muội hừ một tiếng: “Chị ngốc như vậy, em có thể không trông chừng chị một chút sao.
Người phụ nữ kia vừa nhìn là biết không có ý tốt, chị biết không, nữ thanh niên trí thức kia vốn dĩ là một đôi với Lý Tri Tân, chị tiết kiệm đồ ăn của mình tặng cho người ta, người ta quay mặt liền chia cho Tưởng Văn Văn.
Hai người họ đang tốt đẹp, chỉ có chị là tiêu tiền như nước, nói rồi mà chị không nghe.
” Tiêu Tứ Muội hận sắt không thành thép, chị hai của cô ấy nhìn mềm yếu, thật ra là đồ lì lợm, đầu bằng sắt, đụng phải tường nam vẫn không biết đau.
[1][1]Ý chỉ sự cố chấp, đã bế tắc vẫn không chịu hồi tâm chuyển ý.
Tiêu Hiểu cạn lời, ngay cả em gái tuổi còn nhỏ mà cũng nhìn ra, sao nguyên thân lại có mắt như mù.
Còn vì không thể gả cho Lý Tri Tân mà nhảy vào hố băng…“Nhưng không phải Tưởng Văn Văn và Lý Tri Tân là một đôi sao, một khi đã như vậy, cô ta tới cổ vũ chị và Lý Tri Tân làm gì?” Tiêu Tứ Muội vuốt cằm, bộ dạng đoán không ra.
Tiêu Hiểu nhịn không được mà nhéo mặt Tiêu Tứ Muội: Đương nhiên là em nghĩ không ra rồi, người ta đã biết trước toàn bộ cổ phiếu blue chip và cổ phiếu kém, mình đặt cửa[2] luôn kìa![2]Đặt tiền vào một cửa trong đánh bạcNói như vậy, sau này Vương Vệ sẽ rất thành công? Tiêu Hiểu nhún vai, cô không thèm để ý việc này, dù sao mặc kệ như thế nào, Vương Vệ vẫn là Vương Vệ là được.
Tiêu Tứ Muội nghĩ không ra bèn không nghĩ nữa, không yên tâm mà cứ dặn dò Tiêu Hiểu: “Mặc kệ như thế nào, sau này chị đừng sáp