Hai giờ chiều, tiếng loa trong thôn vang lên, ngoại trừ Triệu Giai Lệ cùng ba đứa nhỏ, những người khác ngủ trưa dậy thì đều ra ruộng cấy mạ.
Sau khi phân phát kẹo sữa cho ba đứa trẻ, rảnh rỗi không có việc gì làm nên cô định đi tắm rửa và gội đầu.
Đại Nha chủ động giúp đun nước.
Phải chê một điều rằng việc tắm táp ở vùng quê những năm 1970 này cực kỳ bất tiện, phải đun nước trong nồi cho nóng rồi xách vào trong nhà tắm thêm nước lạnh, thua xa bình nóng lạnh có thể cung cấp nước nóng cả ngày.
Sau khi xách mấy xô nước vào bồn tắm, Triệu Gia Lệ cảm thấy mình sắp hỏng luôn rồi.
Cũng may cuối cùng cô cũng được ngâm mình tắm táp thoải mái, cho bản thân thật thơm tho.
Tuy nhiên, một vấn đề khác phát sinh.
Trong nhà chỉ có một cục xà phòng nhỏ.
Tuy đàn ông trong nhà không sử dụng, nhưng từ mẹ cô cho đến Tiểu Muội đều sử dụng chung cục xà phòng này, làm cô cảm thấy hơi mất vệ sinh.
Xà phòng thì phải lên thị trấn và dùng phiếu xà phòng mới có thể mua được, trong thôn rất ít nhà có khả năng sử dụng nổi.
Nhà họ Triệu lấy được phiếu xà phòng thì chỉ nhờ quân đội chỗ anh hai phát cho.
Có lẽ Từ Thiên Thành sẽ có cách.
Cô dùng xà phòng cọ qua một lượt, vừa tắm vừa nghĩ rằng đợi lát nữa lật xem trong hộp có những phiếu gì.
Giỏi thật, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thấy đã giật mình.
Chỉ riêng phiếu thịt đã có hơn ba mươi cân, phiếu lương thực và dầu càng nhiều hơn, phiếu xà phòng mà cô muốn cũng có bảy hoặc tám cái, ngay