Cô gằn giọng nói tiếp:“Đừng nghĩ rằng mỗi mình anh là thông minh tuyệt đỉnh, còn người khác đều là kẻ ngốc không nhìn ra mánh khóe của anh.
”Cho dù tương lai anh trở thành người giàu có nhất thì sao, từ nhỏ sống trong trại trẻ mồ côi nên cô đã am hiểu luật rừng.
Cho dù không có tài sản của dòng tộc thì đến lúc cải cách mở cửa chính là cơ hội để cô được sống ngày tốt đẹp.
Huống hồ, trong sách người nhà họ Triệu đối xử rất tốt với anh ta, nhưng cuối cùng chẳng phải anh ta vẫn bỏ vợ để lấy tiểu thư nhà giàu.
Biết rõ trái tim vợ cũ không tốt mà anh cũng không quan tâm, khiến người tức chết nhưng lại còn tỏ ra ghét bỏ.
Đã như vậy, làm sao cô có thể vì ôm bắp đùi mà khom mình uốn gối, nói không chừng cuối cùng sẽ thành công dã tràng, nên giờ cô không còn hứng thú diễn vai vợ chồng son ân ái với anh ta nữa.
Triệu Gia Lệ nâng eo dời mông sang một bên, từ tốn nói:“Từ Thiên Thành, về phía tôi, sức khỏe của tôi đúng là không tốt, nếu không phải để u yên tâm, tôi sẽ không tính đến chuyện kết hôn.
Chúng ta đều có mục đích của riêng mình, nếu có thể chung sống hòa thuận với nhau thì tốt nhất.
Nếu như anh cứ khăng khăng vượt quá giới hạn, muốn sai khiến tôi làm việc thì tốt nhất nên chia tay, tránh để hai người chán ghét nhau.
"Từ Thiên Thành từ từ nới lỏng bàn tay đang siết chặt, thở ra một hơi.
Con