“Không giống nhé, người ta là bệnh thiên kim tiểu thư nhà giàu, loại người quê mùa chân đất mắt toét như tôi làm sao sánh được với nó.
”“Em đừng nói nữa, chọc giận mẹ, cả nhà chúng ta cũng đừng nghĩ sống yên ổn, sau này có con anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra.
”Dương Hiểu Bình: “Hừ! Anh nghĩ hay đấy, còn lâu tôi mới sinh nữa.
”Hà Chiêu Đệ không có ý kiến gì về chuyện này, mẹ chồng thương em cô thì sẽ không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, Đại Nha nhà chị mới có ngày lành mới được lên thị trấn học hành.
Nếu đổi thành nhà người khác sinh con gái lại không thể sinh nữa, nhất định sẽ làm ầm ỹ, đuổi mẹ con chị ra ngoài mất.
Chỉ là từ ngày mai, mẹ chồng cô buổi sáng không xuống đồng, gánh nặng đè lên mọi người, nếu cần thu hoạch gấp mùa màng thì phải làm thế nào đây.
Đúng rồi, hiện giờ trong nhà có thêm cậu em rể mới, mặc dù tay chân không nhanh nhẹn bằng người trong thôn, nhưng sức đàn ông vẫn khỏe mạnh hơn so với mẹ chồng đã có tuổi, tính ra cũng không thua thiệt.
Mọi người có những suy nghĩ khác nhau.
Ngoại trừ Vương Mỹ Quyên và Từ Thiên Thành ở lại trạm y tế trông coi, những người khác đều về nhà ăn cơm.
Dù sao ngày mai bọn họ còn phải ra đồng làm việc, không thể để cả gia đình trông nom một mình Triệu Gia Lệ được.
May mắn mười giờ hơn thì nhiệt độ cơ thể hạ xuống 38 độ, chỉ cần uống thuốc và tiêm đúng hạn thì có thể kiểm