Nếu không phải còn nghe thấy có tiếng hít thở khe khẽ, Từ Thiên Thành còn tưởng rằng cô lại phát bệnh.
Ban ngày, khi cô mở đôi mắt hạnh nhân tròn xoe ra, luôn có một vầng sáng lấp lánh, giống như viên đá đen bóng và trong suốt, nhưng vào ban đêm khi cô nhắm mắt lại đi ngủ, anh mới phát hiện cô yên tĩnh đến đáng sợ.
Một chút ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu chiếu lên góc nghiêng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, không có chút máu, mỏng manh như một con búp bê bằng sứ chạm vào sẽ vỡ tan tành.
Chẳng trách khi đăng ký kết hôn xong cô lại kích động một cái sẽ phát bệnh.
Từ Thiên Thành nghĩ thầm, rồi anh nhẹ nhàng xoay người cô lại đẩy vào trong, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, lý trí quay trở lại trong đầu, anh không thể tin được, vừa rồi anh lại nhẹ nhàng và cẩn thận với cô thôn nữ kiêu ngạo ương ngạnh này như vậy, mà trong khi anh chưa bao giờ quan tâm chăm sóc chị em họ như thế này.
Trong đêm yên tĩnh không có âm thanh, mọi thứ đều im lặng.
Chàng trai vuốt tóc lên, luôn cảm thấy có điều gì đó đang đi chệch hướng.
***Sáng hôm sau thức dậy, Triệu Gia Lệ thấy trên cánh tay và bàn chân của cô có nhiều nốt mẩn đỏ như bệnh sởi.
Rất ngứa, càng gãi ngứa lại càng không thể khống chế được, loại cảm giác khi gãi ngứa này sướng đến phát điên rồi.
Trong bữa sáng, Vương Mỹ Quyên cũng nhận thấy trên mu bàn tay của con gái mình có vài vết nốt đỏ, trên nền da trắng như tuyết xung quanh trông hơi đáng