Thể chất đương nhiên là chẳng tốt được đến đâu, chân tay gầy tong teo, so với cơ thể cũ của Triệu Gia Lệ, phần mông và ngực dường như bị co rút lại, hơn nữa cả đôi chân dài khiến cô kêu ngạo cũng không còn, nhìn tổng thể giống như một học sinh cấp ba còn chưa dậy thì.
Cũng may bây giờ tuổi còn trẻ, hẳn là vẫn còn không gian để phát triển! Điều kiện sức khỏe thế này, tỷ phú tương lai chắc hẳn sẽ không cảm thấy hứng thú.
Dù sao trong tiểu thuyết có nói anh ta khá thích những cô gái giàu sang phú quý, kiều diễm quyến rũ, đương nhiên sẽ không ra tay tàn phá bông hoa nhỏ bị bệnh tật triền miên này, chỉ cần sống qua hai năm nữa, tham gia vào cuộc thi đại học, là họ có thể đường ai nấy đi.
Lúc xẩm tối, Vương Mỹ Lan lại đến, lần này bà mang đến hai tấm vải:"Chị cả, Lệ Lệ kết hôn em cũng không có gì tặng, vừa hay trong xưởng còn dư lại miếng vải được phân phối xuống, chị may quần áo cho Lệ Lệ.
Tiểu Từ là thanh niên trí thức từ thành phố về, gia cảnh chắc là không tệ, được ăn ngon mặc đẹp, Lệ Lệ của chúng ta cũng không thể chịu tủi thân.
"Thời kỳ này vải vóc đều cần tiền và phiếu vải, ăn còn không đủ no, ai lại bỏ tiền ra mua quần áo, có mặc đã là tốt lắm rồi.
Vương Mỹ Quyên biết em gái có thể