Đôi mắt bà Hàn chỉ liếc nhìn Hàn Ái Quốc từ nãy giờ vẫn không nói lời nào, bà cất giọng tràn đầy vui vẻ nói: “Đúng vậy nha, cô bé Tiểu Tô này đúng là một cô bé tuyệt vời.
Mẹ còn chưa thấy người con gái nào giỏi giang như cô ấy đâu, cũng không biết về sau ai có thể diễm phúc cưới được một cô gái như vậy.”Vợ Hàn Lão Tam cũng không để ý tới việc Tô Nguyệt muốn hay không muốn gả cho ai, cô ta gấp không chờ nổi, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ mau đi hâm nóng đi, cho chúng ta cũng nếm thử hương vị, quá thơm rồi, con sắp không chịu nổi nữa.”Bà Hàn trợn trắng mắt liếc nhìn cô ta một cái: “Con chỉ biết ăn ăn ăn.
Tại sao lúc làm việc không thấy con tích cực như vậy?”Vợ Hàn Lão Tam cũng không thèm để ý, cô ta vẫn cười hì hì như cũ, chỉ cần có đồ ăn ngon, ai muốn nói cô ta thế nào cũng được.Bà Hàn đi vào trong phòng bếp hâm nóng bánh bao cuộn, sau đó chia làm vài phần, cho mỗi người trong nhà một phần để nếm thử.“Mẹ ơi, bánh bao cuộn này thật ngọt, ăn ngon hơn nhiều so với bánh bao lớn!” Vợ Hàn Lão Tam ăn ngon tới mức hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình.Ngay cả hai anh em Hàn Lão Nhị và Hàn Lão Tam bình thường vẫn không hay nói chuyện cũng ăn đến thỏa mãn, hiếm có một lần hai người mở miệng khen ngợi mấy câu.Ngay cả người lớn cũng vậy, huống chi là mấy đứa nhỏ, một đám ăn hăng say tới nỗi không có thời gian để mở miệng nói chuyện.
Bộ dáng ăn ngấu nghiến kia của chúng, ai nhìn vào không biết còn tưởng đâu bị bỏ đói như tám đời chưa được ăn cơm.Bà Hàn lại nhìn Hàn Ái Quốc, cười tủm tỉm hỏi: “Ái Quốc à, con cảm thấy hương vị bánh này như thế nào?”Hàn Ái Quốc dừng một chút, gật đầu đáp: “Vâng, cũng ngon mẹ ạ.”Bà Hàn nghe vậy lại cười càng thêm vui vẻ.Sau khi ăn xong cơm chiều, bà Hàn ngồi trên ghế ở nhà chính, giữ Hàn Ái Dân lại nói chuyện.
Mọi người đều biết bà Hàn đang muốn hỏi chuyện bán bánh trung thu hôm nay, cho nên tất cả cũng tập trung lại để nghe, không ai muốn rời đi.Bà Hàn biết chuyện này khẳng định không lừa được mọi người, cho nên cũng không đuổi, tỏ vẻ bà cho phép bọn họ ở chỗ này nghe.Hàn Ái Dân lập tức