Tô Nguyệt suy nghĩ nhiều một chút cũng đúng.
Dù sao ngoại hình của cô xinh đẹp như vậy, không biết có bao nhiêu người âm thầm nhìn chằm chằm vào cô đâu, trong đó đương nhiên cũng có những tên du thủ du thực, những thành phần không đứng đắn trong thôn.Chính vì vậy, cô không thể không đề phòng.Tô Nguyệt nghĩ một lát, cô vẫn cảm thấy mình nên đi ra ngoài.
Lỡ như có người muốn tìm cô nhưng không thể đi vào nơi đây thì sao? Nói gì thì nói, trong nhà này cũng chỉ có năm cô gái độc thân sinh sống mà thôi.Nhưng cũng không thể đi ra ngoài mà không có chút phòng bị nào, cho nên Tô Nguyệt mang theo một cái kéo từ trong phòng bếp ra.
Cô còn cẩn thận dùng vải bọc đầu nhọn lại, sau đó cất kỹ kéo vào trong túi quần của mình.
Tiếp đó, cô còn bỏ vào túi quần bên kia chút nước ớt cay do cô đặc chế để phòng thân.Đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, hẳn là an toàn rồi.Tô Nguyệt đi ra ngoài cửa, bước tới cánh rừng cách đó không xa.Phiến rừng này cũng không được gọi là một cánh rừng hoàn chỉnh, mà là một gò đất nhỏ nằm chính giữa hồ nước, bên trên đầy cây cối, có vẻ um tùm tươi tốt.
Thoạt nhìn giống như một đảo nhỏ trong hồ, có điều bên trong không có cái gì hết.
Ngày thường, ngoại trừ những đứa trẻ con ngẫu nhiên chui vào đó chơi trốn tìm và đuổi bắt linh tinh, còn lại không ai vào đó cả.Ven hồ nước có một con đường mòn dẫn thẳng vào phiến rừng này, để cho người muốn đi vào có thể từ nơi đây bước tới.Thời điểm này, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa đi ngủ rồi, ở bên ngoài cũng không có đèn, hoàn cảnh xung quanh tối đen như mực, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng bàng bạc từ ánh trăng trên bầu trời để dò đường.Cũng may ngày mai chính là Tết Trung Thu, cho nên ánh trăng đêm nay cực kỳ sáng, Tô Nguyệt cũng nhờ đó mà nhìn rõ mồn một con đường mòn trước mặt.Đi được nửa đoạn đường, Tô Nguyệt lập tức đề phòng, đứng yên tại chỗ, cô nhỏ giọng hướng tới cánh rừng phía trước đặt câu hỏi: “Là ai đang ở đó vậy? Tìm tôi có chuyện gì không?”Một trận thanh âm sột sột soạt soạt vang lên, sau đó cô nghe thấy thanh âm của một người đàn ông: “Là tôi, Hàn Ái