Hàn Ái Quốc âm thầm cười khổ.
Anh biết, chân của anh không còn cơ hội lành lại nữa, đương nhiên anh cũng không còn cơ hội tiếp tục quay về quân đội.Nhưng anh không muốn phụ tấm lòng của Tô Nguyệt, cũng không muốn để cho người khác lo lắng, anh càng không muốn kể cho cô nghe câu chuyện bi thảm của đời mình, cho nên anh chỉ đơn giản nói một câu: “Cảm ơn những lời tốt đẹp của cô.”Tô Nguyệt biết anh không tin những lời cô vừa nói, nhưng cô cũng không tiếp tục nói thêm gì.
Tất cả mọi chuyện vẫn phải chờ tới lúc cô tích đủ điểm tích luỹ, đổi được phương thuốc chữa chân cho anh rồi lại đề cập tới sau.Không muốn nhắc tới đề tài này nữa, Tô Nguyệt lại hỏi: “Anh Hàn, ngày đó tôi nhìn thấy anh ngồi đan sọt tre, trông anh đan rất giỏi.
Không biết anh có thể đan cho tôi một cái sọt hay không? Mỗi lần tôi đi chợ phiên, sẽ mua nhiều đồ đạc lắm, cái rổ nhỏ của tôi không cách nào chứa hết được, còn xách đồ tới đau nhức cả cánh tay, nếu có một cái sọt cõng trên lưng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”Kỳ thật khi Tô Nguyệt nói ra, cô cũng cảm thấy mặt mình hơi bị dày một chút.
Cô còn chưa quá thân thiết với người ta, vậy mà trực tiếp mở miệng muốn một cái sọt, theo lý thuyết sẽ bị người ta từ chối rồi mất mặt.
Nhưng Tô Nguyệt không nghĩ ra cách nào hay hơn, với lại, nếu người đang đứng trước mặt cô là một người khác, chắc chắn cô sẽ bỏ tiền ra mua một cái sọt.
Nhưng Hàn Ái Quốc thì không giống, anh chính là chồng tương lai của cô cơ mà.Nếu đã muốn tiếp xúc gần với người ta, còn tiếp tục giữ khuôn phép, thành thành thật thật, khách khách khí khí, chắc chắn mười ngày nửa tháng cũng không cơ hội tiếp xúc một lần, vậy cô biết gây thiện cảm với anh kiểu gì? Rốt cuộc, cô chỉ có thể không ngừng chế tạo cơ hội, từ đó tiếp xúc nhiều hơn với anh, có như vậy quan hệ giữa hai người mới phát triển được.Cho nên nói, bất luận là nam hay nữ, muốn thực hiện chủ ý xấu xa, nhất định phải có da mặt dày.May mắn Tô Nguyệt không phải người của thời đại này.
Tuy trước kia cô chưa từng yêu thương một người đàn ông nào, nhưng cô sống ở thời đại tin tức nổ mạnh, không