Cô quay người lại.
Bác gái Kiều mở miệng trước, giọng điệu ngạc nhiên: “Quế Lan? Sao mà cháu ở đây vậy?”Biểu cảm của Kiều Quế Lan hơi đơ, ánh nhìn rơi xuống trên mặt Kiều Mãn Nguyệt: “Bác gái, cháu tìm Mãn Nguyệt có chút chuyện.
”Bác gái Kiều và Kiều Mãn Nguyệt nhìn nhau, nụ cười trên mặt không thay đổi: “Vậy các cháu nói đi, bác dẫn hai đứa trẻ quay về.
”Kiều Mãn Nguyệt nhìn bác gái bước nhanh đi về phía trước, không biết nói gì với hai đứa bé, hai đứa bé quay đầu nhìn cô một cái.
Mãn Ý lớn tiếng kêu, "Chị ơi, em và em trai về với bác gái trước nhé.
"Kiều Mãn Nguyệt vẫy với bọn họ.
Hai đứa bé thấy vậy cũng vẫn tay, đi theo bên cạnh bác gái Kiều, từng bước đi về phía trước.
Kiều Quế Lan thấy xung quanh không có những người khác, không khách khí hỏi: "Kiều Mãn Nguyệt, cô đi xem mắt với Tống Gia Bảo?"Muốn nói gì thì nói thẳng đi.
" Kiều Mãn Nguyệt nói.
Kiều Quế Lan mím môi, trên mặt là biểu cảm "Cô chiếm tiện nghi", "Bà con xa của tôi có giới thiệu cho tôi một đối tượng, nhưng tôi không thích anh ta, muốn đổi với cô, cô đi xem mắt với anh ta, tôi đi xem mắt Tống Gia Bảo.
"Kiều Mãn Nguyệt thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, nhíu mày nhìn cô ta, "Cô không có bị bệnh chứ?"Vẻ mặt của Kiều Quế Lan thay đổi, mắt thấy sắp nổi nóng như ngày bình thường, không biết nghĩ cái gì, lại gắng gượng nhịn xuống.
Cô ta hừ lạnh một tiếng: “Đối phương là Đoàn trưởng trong bộ đội, mỗi tháng đều có thể nhận được tiền lương, tính cách càng không cần phải nói, khẳng định rất tốt, mà cha mẹ anh ta đều qua đời, không giống nhà họ Tống có hai ông bà