Còn về tiền, trừ hai trăm đồng Cố Thừa Phong đưa làm tiền lễ hỏi, trên người của cô không có một đồng nào, trong nhà cũng không có đồ đáng tiền, Kiều Mãn Nguyệt thu dọn đến thu dọn đi, chỉ thu dọn được một túi quần áo và sách mà nguyên thân len lén giấu ở nhà.
Sách rất đầy đủ, từ tiểu học đến cấp ba đều có, nếu không phải bởi vị trận rối loạn ở đại học kia, chắc hẳn nguyên thân cũng sẽ mang theo cả sách học đại học trở về.
Kiều Mãn Nguyệt cẩn thận dùng quần áo bọc lại, để cho người khác từ bên ngoài nhìn vào không nhìn ra là sách vỡ.
Đồ đã thu dọn xong, trời cũng đã tối rối, vốn dĩ Kiều Mãn Nguyệt muốn nói một tiếng với một nhà bác cả, nhưng có thể vì hôm nay công việc trong đội tương đối nhiều, cô và chị dâu Kiều chờ một lúc lâu cũng không nhìn thấy đám người bác gái Kiều trở về.
Bất đắc dĩ, Kiều Mãn Nguyệt chỉ có thể để cho chị dâu Kiều giúp đỡ truyền lời lại.
Ba chị em trở về nhà, cẩn thận rửa mặt xong ai trở về phòng ngủ của người đó.
Kiều Mãn Nguyệt mệt mỏi cả ngày, gần như dính vào gối là ngủ.
Mà ở một căn phòng khác, đứa trẻ chỉ mới tròn sáu tuổi và năm tuổi lại lăn qua lộn lại, hồi lâu cũng không ngủ.
"Anh ơi, chúng ta thật sự muốn đi với chị đến nhà Cố Thừa Phong ở sao?" Mãn Hoài ngủ ở bên trong giường quay người nhìn Mãn Ý, nhíu mày hỏi.
Mãn Ý mím môi, không uốn nắn xưng hô của em trai, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Mãn Hoài yên lặng mấy giây, đột nhiên vang lên một trận tiếng ma sát, Mãn Ý thành thạo vươn cánh tay về phía em trái.
Một lát sau, Mãn Hoài ôm lấy tay của anh trai, rúc vào bên cạnh anh trai, yếu ớt nói: "Hôm nay tại sao anh không để cho em nói chuyện người xấu kia