Có thêm ba người bên cạnh Cố Thừa Phong, hai người lớn và một đứa bé.
Càng vừa khéo là, Kiều Mãn Nguyệt cũng đã gặp ba người này.
“Ôi, Tiểu Cố, chỗ của cậu tốt thật đấy, không giống chỗ chúng tôi, hai cái ghế cứng phải ngồi ba người, vừa chật vừa nóng.
” Sau khi bà cụ đi vào, đôi mắt phát sáng đánh giá xung quanh.
.
Kiều Mãn Nguyệt giả vờ như không nghe thấy ý nghĩa sâu xa trong lời nói của bà cụ, nở nụ cười dè dặt nhìn về phía Cố Thừa Phong, “Những người này là?”Cố Thừa Phong đặt hộp cơm và cái ly trên tay lên bàn nhỏ, “Bọn họ chính là người nhà chiến hữu mà anh nói với em, không ngờ hôm nay họ cũng đi đảo Nam m.
”“Đúng vậy, thật là trùng hợp.
” Bà cụ lập tức trả lời, sau đó lại thở dài một hơi, “Chỉ là chị dâu cậu bụng to, đi lại khó khăn, đến nhà ga muộn, nên không mua vé giường nằm, cũng chỉ còn một vé ngồi thôi.
”Kiều Mãn nhướng mày ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn lướt qua người phụ nữ trẻ mang bụng bầu ít nhất bảy tháng, sau đó nhìn lướt qua cô bé trạc tuổi Mãn Hoài, cuối cùng dừng trên mặt bà cụ, giọng điệu tràn đầy đồng cảm: “Vậy mọi người thật rất thê thảm.
”Cô vừa nói xong, Cố Thừa Phong đang uống nước suýt chút nữa bị sặc, vẻ mặt người phụ nữ trẻ có chút xấu hổ, vẻ mặt bà cụ cứng đờ.
Kiều Mạn Nguyệt làm như không thấy, vỗ ngực vui mừng nói, “Cũng may chúng tôi đến sớm, nếu không cũng không mua được vé.
”Sắc mặt bà cụ càng khó coi, nhưng vẫn miễn cưỡng cười, “Cô còn trẻ tuổi không bệnh không tật, đứng hai ngày sao có thể mệt chứ?”“Sao lại không mệt chứ?” Kiều Mãn Nguyệt ngượng ngùng liếc nhìn Cố Thừa Phong,