Đôi mắt bà cụ đỏ vì ghen tị, "Tiểu Kiều, nếu đặt vào xã hội cũ, cô đây chính là tiểu thư của chủ nghĩa tư bản!"Kiều Mãn Nguyệt đột nhiên bị chụp mũ như vậy, nhất định không thể nhận được, “Bà à, nói chuyện cần phải chú ý một chút, chủ nghĩa tư bản gì, em trai đối xử tốt với tôi, người đàn ông của tôi thương tôi, cái này có vấn đề gì sao?”Bà cụ bị cô làm cho nghẹn họng không nói được lời nào, vừa lúc Cố Thừa Phong trở về, vội vàng chuyển đề tài, “Tiểu Cố à, chuyện lúc nãy nói với cậu, cậu thấy thế nào?”Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy ngước mắt nhìn Cố Thừa Phong.
Tình cờ Cố Thừa Phong cũng nhìn về phía cô.
Kiều Mãn Nguyệt nhướng mày nghi ngờ.
Kết quả Cố Thừa Phong chưa kịp nói chuyện, ngược lại Đại Bảo đã nói trước: “Bà ơi, tại sao bà lại muốn đổi chỗ với bọn cháu, bà không thể xin anh trai một chỗ sao?”Anh trai mà Đại Bảo nói đến là nhân viên phục vụ tàu.
Sắc mặt bà cụ cứng đờ lại, mặc dù rất ghét nói chuyện với Đại Bảo, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Bà đến muộn, chỉ có thể mua ghế ngồi, mua không được ghế nằm, thím Lưu của cháu bụng to, không chịu được mệt.
”Người phụ nữ trẻ tên là Giả Kim Hoa, chồng của cô ta họ Lưu.
Bà cụ Lưu nói một cách đáng thương, nhưng Đại Bảo cũng không chịu, “Bọn cháu đổi giường với bà, vậy bọn cháu cũng thế nào?”Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy ngạc nhiên liếc nhìn đứa trẻ ba tuổi, nghĩ thầm, đứa bé thật thông minh.
Bà cụ Lưu cau mày, vẻ mặt đầy lý lẽ, “Người trẻ tuổi không bệnh không tật, ngồi hai ngày thì có làm sao?”Kiều Mãn Nguyệt nhét hai miếng