Người trông chừng nhíu mày, Thẩm Húc lấy ra một túi đồ từ phía sau lưng, là một túi nilon, bên trong đựng gạo và một cái hộp nhôm bên trong đựng dầu, số lượng không nhiều lắm, chỉ một hai cân.Ánh mắt người trông chừng thay đổi, anh ta canh chừng chợ đen này hai ba năm rồi, hàng hóa bán trong chợ đều phải qua mắt anh ta trước, nhưng anh ta chưa từng thấy thứ nào tốt như vậy! Chưa nói đến gạo là gạo thượng đẳng, chỉ nói dầu thôi, trong suốt, không mang theo chút cặn nào.“Chỗ này là hàng mẫu, mang tới cho các anh xem thử, hàng ở nơi khác.
Có khoảng một nghìn cân gạo, hai trăm cân dầu, còn cả cái này nữa.” Thẩm Húc móc ra một chiếc đồng hồ đeo tay từ trong lòng ngực.
Thứ này hắn mua khi đi du lịch Hải Thành đời trước, là đồ của niên đại này.”Chủ quán là ông lão hơn tám mươi tuổi rồi, một mình bày quán, dầm mưa dãi nắng, không có ai giúp đỡ.
Thẩm Húc nhất thời mềm lòng, mua liền một lúc hơn mười chiếc.
Thứ đồ chơi này hắn không dùng tới, tiện tay ném vào không gian, sau đó không quan tâm nữa.Người trông chừng giật mình chấn động! Đồng hồ! Còn là nhãn hiệu Hải Thành nữa! Thứ này trong Cung Tiêu Xã cũng không có hàng.
Người này có địa vị thế nào, sao lại có nhiều thứ tốt như vậy?Thấy đối phương không nói gì, Thẩm Húc nói tiếp: “Chỉ cần anh giới thiệu ông chủ chỗ anh cho tôi, tôi sẽ chia cho anh một phần số tiền bán lô hàng này!”Người trông chừng nhẩm tính sơ qua, ít nhất cũng được mấy chục đồng tiền, rất động tâm, nhưng lại càng cẩn thận hơn: “Sao anh biết ông chủ tôi làm cái nghề này?”“Đoán! Không phải chợ đen làm cái này sao? Ông chủ anh có khả năng bảo kê chợ đen, tất nhiên không sợ không có cách tiêu thụ hàng này.
Chỉ bảo kê chợ đen thôi, chút tiền ấy sao đủ nuôi sống đám đàn em? Người anh em xưng hô thế nào?”“Anh gọi tôi là Tiểu Trương đi!”Thẩm Húc gật đầu: “Được, người anh em Tiểu Trương, anh có sẵn lòng giúp tôi chuyến này không?”Tiểu Trương có chút nghi ngờ: “Hàng của cậu, vứt trong kia không sợ không bán được.”“Đúng là không sợ ế, nhưng phiền phức!”Thẩm Húc đã từng cẩn thận quan sát, người có thể tới chợ đen mua đồ, đều có chút của cải.
Nhưng mà, năng lực chi tiêu cũng có hạn.
Hơn nữa, tuy rằng bán lẻ có thể kiếm nhiều tiền hơn một chút, nhưng hao phí thời gian, còn phải tới đây mỗi ngày, quá lãng phí thời gian và tinh lực.Tiểu Trương nhìn gạo trong tay: “Anh lấy đâu ra thứ này?”Thẩm Húc cong môi, không đáp.Tiểu Trương lập tức phản ứng lại, làm ngành nào cũng có quy củ của nó, bọn họ làm chợ đen, chưa bao giờ hỏi người khác lai lịch của hàng hóa, lần này anh ta mạo muội rồi.“Anh thật sự có nhiều hàng như vậy? Giống thứ này như đúc?”“Đương nhiên là giống nhau rồi.
Đây là địa bàn của các anh, sao tôi dám trêu đùa ông chủ các anh? Không sợ bị đối phương làm thịt sao?”Tiểu Trương xùy một tiếng: “Anh biết thế là tốt! Được rồi, để tôi dẫn anh đi!”Thẩm Húc đi theo anh ta lòng vòng bảy tám con ngõ, tới một ngôi nhà trệt thấp bé.“Đợi ở đây!” Tiểu Trương ném xuống ba chữ rồi ra ngoài.Thẩm Húc không đi theo, ngồi ngoài khoảng chừng mười phút, thì có sáu người bước vào, trên cánh tay người cầm đầu còn đeo phù hiệu màu đỏ của Hồng Vệ Binh.Trong niên đại này, ai cũng sợ Hồng Vệ Binh, hận không thể tránh xa.
Bị bọn họ bắt được, phê đấu, không chết cũng tróc một tầng da.
Đối phương trực tiếp mang Hồng Vệ Binh tới gặp hắn, thứ nhất hoàn toàn không sợ bị bại lộ thân phận, thứ hai là đe dọa.Thẩm Húc híp mắt, sắc mặt tự nhiên.
Sau khi hai bên ổn định chỗ ngồi, Thẩm Húc nghe thấy Tiểu Trương gọi đối phương là anh Chín, cũng gọi anh Chín theo.“Anh Chín, anh xem vụ mua bán này có được không?”Anh Chín cũng là người thẳng thắn, nói: “Cậu cho cái giá đi!”“Gạo một mao rưỡi một câu, dầu sáu mao rưỡi.”Giá cả này Thẩm Húc đã tính toán từ trước, hiện giờ gạo bán ở trạm lương thực là một mao mốt, dầu là năm mao.
Một mao rưỡi và sáu mao là giá ở chợ đen.
Đương nhiên hàng của hắn tốt hơn ở chợ đen nhiều, tất nhiên giá cả phải cao hơn một chút, nếu dựa theo cái giá này, anh Chín có