Thẩm Húc đưa Chu Minh Tô ra ngoài, quay về nhà khách, sau đó Thẩm Húc lại ra ngoài một chuyến nữa, nửa tiếng sau mới về, trong tay có thêm một chiếc bánh kem lớn bằng bàn tay, bên trên còn cắm ba cây nến.Lưu Manh Manh sung sướng nhảy từ trên giường xuống: “Oa! Là bánh kem! Là bánh bơ kem bán trong trung tâm bách hóa!Thẩm Húc ngồi xổm xuống, cố gắng để tầm mắt mình ngang hàng với tầm mắt cô bé: “Manh Manh thích không?”“Thích!”“Vậy Manh Manh ước một điều đi! Ước xong, thổi nến là có thể ăn rồi!”Trong mắt Lưu Manh Manh đầy kinh ngạc: “Cho...!Cho cháu sao?”“Hôm nay chỉ có cháu là tới sinh nhật, đương nhiên là cho cháu rồi!”Lưu Manh Manh không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn Chu Minh Tô, thấy Chu Minh Tô gật đầu, lúc này mới vui vẻ làm theo.
Tam Oa ở bên cạnh mím môi, cúi đầu không nói lời nào, cũng không để ý đến người khác.Thẩm Húc nhìn thấy thế, sao có thể không đoán ra được ý nghĩ của cậu bé: “Sau này Tam Oa nhà chúng ta cũng có.
Năm nay sinh nhật con đã qua rồi, cha chưa kịp mua, sang năm, cha nhất định sẽ mua cho con một cái!”“Thật sao?”“Thật!”Nhận được lời hứa hẹn, khóe miệng Tam Oa lại cong lên.
Lưu Manh cười hì hì kéo tay cậu bé: “Chúng ta cùng nhau thổi nến, cùng nhau ăn!”“Được!”Nhìn dáng vẻ vui mừng của hai đứa nhỏ, người lớn đều cười rộ lên, Chu Minh Hữu lén hỏi Thẩm Húc: “Anh Ba, anh lấy đâu ra bánh kem thế?”“Chúng ta ở ngay nhà khách tỉnh thành, ngoại trừ có thể ở ra, tiệm cơm bên cạnh cũng là của bọn họ.
Có thể gọi các món bánh ngọt kiểu Trung hoặc kiểu Tây ở trong đó.”Chu Minh Hữu giật mình hiểu ra, rồi cắn răng hỏi nhỏ: “Bao nhiêu tiền?”“Chậc chậc, nhìn cậu này!” Thẩm Húc liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Yên tâm đi! Chút tiền tổ chức sinh nhật cho cháu gái, tôi vẫn bỏ ra được.
Cùng lắm thì sang năm đến sinh nhật Tam Oa, thì các cậu bù lại?”Hỏi nữa thì quá khách sao, Chu Minh Hữu dứt khoát gật đầu: “Được!”Đối với trẻ con mà nói,Đối với trẻ con mà nói, hương vị của bánh kem đương nhiên mỹ diệu.
Lưu Manh Manh và Tam Oa hớn hở ăn bánh.Thấy hai đứa đã ăn xong, Thẩm Húc đưa mắt ra hiệu cho Chu Minh Hữu dắt hai đứa trẻ ra ngoài rửa mặt, đợi sau khi sửa sang lại gọn gàng, thì dẫn qua phòng cách vách dỗ bọn trẻ ngủ, rồi lại qua đây.Hai mắt Chu Minh Tô đỏ hồng, biết đã đến lúc chị em bọn họ nên nói chuyện rồi.
Thẩm Húc trực tiếp hỏi thẳng: “Chị Minh Tô, chị định làm thế nào bây giờ?”Chu Minh Tô không nói gì.Chu Minh Hữu nhíu mày: “Chị, chẳng lẽ chị còn muốn sống với anh ta sao?”Chu Minh Tô cười khổ: “Nếu không còn có thể thế nào? Trước đây là do chị chết sống phải gả, bây giờ chị cũng chỉ có thể chịu.”Thẩm Húc lắc đầu: “Không! Chị có thể ly hôn! Chỉ cần chị muốn là được!”Chu Minh Tô chấn động, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Húc một cái, rồi lại quay đi: “Ly hôn? Ly hôn rồi, chị có thể đi đâu? Về thôn Thượng Thủy sao? Cha...!Cha đã không cần chị nữa rồi, chị cũng không còn mặt mũi nào quay về.”“Chị! Năm đó vì giận quá cha mới nói vậy, chị coi đó là thật à? Trong lòng cha vẫn luôn nhớ đến chị, nếu không, sao lần này có thể thống khoái đồng ý cho em tới tỉnh thành?”“Cha...!Cha vẫn còn nhớ chị? Ông ấy bằng lòng tha thứ cho chị sao?” Chu Minh Tô bừng tỉnh.“Chắc chắn rồi! Chỉ cần chị quay về, nhất định cha sẽ tha thứ cho chị!”Chu Minh Tô ngập ngừng một lát, vẫn lắc đầu như cũ: “Vậy thì chị càng không thể quay về.
Trong thôn chúng ta không ai ly hôn, nếu chị ly hôn quay về, người khác sẽ nhìn nhà ta thế nào? Cha là đại đội trưởng, chị không thể mang đến vinh quang cho ông ấy, không thể để ông ấy hưởng phúc, ngược lại khiến ông ấy vì chị phải nhận hết lời chỉ trỏ từ người khác sao? Minh Hữu, em đừng lo, chị có tay có chân, chắc chắn có thể nuôi sống bản thân.”Chu Minh Hữu vô cùng sốt ruột: “Chị quan tâm ánh mắt người ngoài làm gì? Chẳng lẽ bởi vì cái nhìn của người khác, chị phải khiến bản thân chịu ấm ức sao? Em đã nghe thấy hết rồi, chị định tự mình nuôi sống bản thân và Manh Manh, sống tách ra với Lưu An Nam.
Chị làm vậy có khác gì ly hôn không?”“Không, còn không bằng đã ly hôn! Chưa ly hôn, dù tách ra thế nào vẫn sống chung một chỗ, trong nhà không cần chị quét tước, không cần chị nấu cơm sao? Không