Chu Minh Tô lại lần nữa mỉa mai: “Anh dám nói, anh thật sự không sao?”Lưu An Nam cứng họng.
Thật ra ban đầu anh ta không hề có ý nghĩ ấy.
Nhưng từ khi Lưu Manh Manh ra đời, thấy trong mắt trong lòng Chu Minh Tô chỉ có mỗi Lưu Manh, đối xử lạnh nhạt với Lưu Định Viễn, anh ta hiểu được Chu Minh Tô đã bị Lưu Định Viễn làm thương tâm, anh ta không trách cô, nhưng bắt đầu có ý nghĩ khác.Năm anh ta sáu tuổi đã không có mẹ, cha lại là người vô tâm, đã quá hiểu đứa trẻ không có mẹ khổ thế nào rồi.
Anh ta muốn lấp đầy cả phần tình thương của mẹ bị thiếu sót kia cho Lưu Định Viễn, mọi việc đều nghĩ đến cậu bé hơn một chút, để lại một đường lui cho cậu bé.Ý nghĩ và hành động ấy đều bí mật không để Chu Minh Tô biết .Nhưng cô vẫn biết, không chỉ biết, cô còn nói thẳng ra.
Cô chọc thủng tất cả, phơi nó ra dưới ánh mặt trời.
khiến Lưu An Nam cảm thấy, Chu Minh Tô đã bóc trần lớp vẻ ngoài đạo mạo của anh ta, khiến anh ta lõa thể, không có chỗ nào ẩn náu.“Minh Tô, nhất định phải như vậy sao? Em biết, anh không phải không để ý đến em và Manh Manh mà.
Chỉ là anh nghĩ, em và Manh Manh luôn có anh ở bên để dựa vào, còn Định Viễn…”“Đừng nói với tôi chuyện sau này, chỉ nói hiện tại thôi.
Manh Manh đã ba tuổi rồi.
Suốt ba năm qua, anh đã từng làm chỗ dựa cho con bé chưa? Mỗi lần con bé nảy sinh xung đột với Lưu Định Viễn, có lần nào anh bảo vệ con bé, để con bé dựa vào chưa? Một lần, chỉ cần anh nói ra được một lần thôi, tôi có thể không ly hôn nữa.”Lưu An Nam nhíu mày, cố gắng nhớ lại, cuối cùng phát hiện ra thật sự nói không nên lời.
Hình như… Hình như một lần cũng không có.
Anh ta có chút kinh ngạc, anh ta thương yêu Định Viễn thật, nhưng không phải hoàn toàn không thương Manh Manh.
Nhưng mà vì sao…Vì sao anh ta lục lọi hết ký ức, cũng không tìm thấy nổi một lần?“Ý tôi đã quyết rồi, Lưu An Nam, ly hôn đi!”Trái tim Lưu An Nam đau đớn, nhìn Chu Minh Tô thật lâu, sau đó cuối cùng cũng tiếp thu sự thật cô đã quyết tâm không muốn ở bên anh ta nữa.
Một lúc lâu sau, anh ta cầu xin: “Có thể đừng ly hôn không? Minh Tô, cho anh thêm một cơ hội nữa, anh sẽ bù đắp cho em, bù đắp cho Manh Manh.”“Mấy năm qua, cơ hội tôi cho anh còn chưa đủ nhiều sao?”“Thật sự không thể quay lại nữa à?”“Đúng!”Lưu An Nam hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Anh không đồng ý! Minh Tô, chỉ cần anh không gật đầu, cuộc hôn nhân này sẽ không thể ly.”Trên mặt Chu Minh Tô đầy vẻ khiếp sợ, bị tác phong vô lại của anh ta chọc cho tức giận đến mức bốc khói: “Anh… Anh vô sỉ!”Lưu An Nam nói tiếp: “Chỉ cần có thể không ly hôn, vô sỉ thì đã sao? Minh Tô, hiện giờ em đang nổi nóng, anh không so đo với em.
Em bình tĩnh một chút, ngày mai anh lại tới thăm em.”Nói xong, lập tức quay người ra khỏi phòng.Chu Minh Tô vô lực ngồi trên giường, thấy Thẩm Húc và Chu Minh Hữu bước vào, thì nở nụ cười khổ: “Hai đứa đều nghe thấy rồi chứ? Lưu An Nam nói không sai, nơi này là tỉnh thành, mối quan hệ của anh ta rất rộng, chỉ cần anh ta cắn chặt không chịu gật đầu, chị sẽ không ly hôn được!”Thẩm Húc không cho là đúng: “Cũng chưa chắc.”Thấy Chu Minh Tô và Chu Minh Hữu đều hoang mang.
Thẩm Húc nói tiếp: “Biện pháp do người nghĩ ra, anh ta không muốn ly hôn, thì tìm người có thể ép anh ta ly hôn.
Bà Chương kia thì sao? Chị cảm thấy thái độ của bà ta đối với việc hai người ly hôn là thế nào?”Chu Minh Tô hừ một tiếng: “Bà ta còn ước gì