Khi Lục Hạ tỉnh lại, bên ngoài im ắng không chút âm thanh, đoán chừng người nhà đều đã đi rồi.
Lúc này cô mới cẩn thận ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, rồi khe khẽ thở dài.
Phòng này vừa nhìn là thấy rất nhỏ, nhưng đồ đạc để kín phòng, khá chật chội.
Cũng phải, ba người ở thì sao không chật chội cho được!Bức tường hơi nứt nẻ, phía đối diện là một chiếc giường tầng khung sắt kê sát vào tường, đây là giường của chị cả và em út cô.
Đầu giường có để vài cái rương, mà tới đó cũng là hết phòng.
Còn bên này là giường của cô.
Nhưng cũng không hẳn là "giường", bởi nó chỉ do hai tấm ván gỗ nhỏ gác lên, dài chừng mét rưỡi, bảo sao ban nãy cô cứ cảm thấy chân lơ lửng.
Phía góc tường còn cố nhét một bàn trang điểm đơn sơ, là chỗ dành riêng cho chị cả của cô.
Còn lại thì hết chỗ trống, ở giữa chỉ còn một lối đi nhỏ, may là phòng này có cửa sổ, không thì sẽ tối om.
Lục Hạ nhìn chiếc giường sắt chắc chắn phía đối diện, lại nhìn chiếc "giường" đơn sơ dưới người, không biết nguyên thân chịu đựng thế nào.
Đúng vậy, là nguyên thân.
Lục Hạ của lúc này đã không còn là Lục Hạ nguyên bản nữa.
Lục Hạ bây giờ tới từ thế kỷ 21.
Cô cũng phải mất một buổi sáng mới nhận ra sự thật này.
Còn nguyên thân đi đâu?Chuyện này nói ra thì dài.
Lục Hạ thở dài một hơi.
Nghĩ tới nguyên thân làm cô có chút thổn thức, tâm tình cũng phức tạp.
Nguyên thân tên là Lục Hạ, là đứa con thứ hai của nhà họ Hạ này, bố mẹ đều là công nhân bình thường ở thủ đô những năm 1970.
Bố cô là Lục Kiến Hải làm công nhân bốc vác cho