Nói tới đây cô có chút do dự.
Đương nhiên công việc là không thể tùy tiện mua bán, người ta thường tìm người nhà hoặc họ hàng thay mình.
Bất kể hai bên có biết không, nói ra ngoài đều sẽ tìm lý do.
Nhưng đoán chừng khó mà làm bà Lục và Lục Xuân từ bỏ ý đồ.
Nếu bọn họ biết cô bán công việc, đoán chừng sẽ đi nhà xưởng làm ầm lên, cho nên trách nhiệm cần gách vác sau đó cũng không hề nhỏ.
Nghe xong, chủ nhiệm Vương cũng hiểu, ông ta mỉm cười: "Yên tâm, chỉ cần cháu đồng ý bán, những chuyện tiếp sau không cần phải lo, để bác giải quyết.
"Nghe ông ta nói như vậy, Lục Hạ mới yên tâm.
Đây chính là nguyên nhân Lục Hạ tìm chủ nhiệm Vương, nghe nói ông ta có nhiều mối quan hệ, phỏng chừng có thể quản thúc được nhà họ Hạ.
Cuối cùng chủ nhiệm Vương vẫn tăng giá lên 1200 đồng, mà Lục Hạ chỉ lấy 1000 đồng, cộng thêm ít tem phiếu.
Sau đó cả hai hẹn nhau ngày mai tới nhà xưởng để chuyển nhượng công việc rồi cô mới đi về.
Sau khi ra khỏi ký túc xá của xưởng bóng đèn, Lục Hạ mới thở phào một hơi.
Thấy thời gian còn sớm, cô quyết định đi dạo xung quanh xem có tìm được chợ đen hay không.
Cô đi chừng hai tiếng đồng hồ mới thấy có bóng người lén lút đeo vác đồ ra vào một con hẻm gần bệnh viện.
Cô khẳng định nơi đây chính là chợ đen.
Nhưng tạo hình hiện giờ của cô không phù hợp để tới đó, nên