Thế là cô không thừa nước đục thả câu, bèn nói thẳng:"Con cũng nghĩ như vậy, để chị cả lấy tên con đi báo danh.
Dù sao hai người bọn con tuổi tác không cách mấy, có khi bọn họ cũng không nhận ra.
Chờ chị báo danh xong, công tác ổn định rồi thì sửa tên lại không phải cũng được sao.
"Những người khác nghĩ, cảm thấy biện pháp này cũng được.
Dù sao lúc đó Lục Hạ đã xuống nông thôn rồi, cho dù có bị phát hiện thì cũng có thể nói là đi gấp quá, muốn nhường công việc cho chị cả nhưng chưa kịp làm thủ tục.
Nghĩ tới đây, bà Lục mới thở phào một hơi: "Mẹ thấy cứ làm như vậy đi, Tiểu Xuân và Tiểu Lục trông giống nhau, có lẽ không bị phát hiện đâu.
"Lục Hạ nghe bà ta nói thế thì khóe miệng hơi giật giật.
Bà Lục đúng là trợn to mắt nói lời bịa đặt mà.
Tuy cô và Lục Xuân là chị em ruột, nhưng vẻ bề ngoài hoàn toàn không giống nhau chút nào.
Lục Xuân có khung xương to, lại không kế thừa được chút ưu điểm nào của bố mẹ.
Nói thật thì dáng vẻ cô ta khá bình thường, nhưng thường thì cô ta biết ăn mặc, lại có không ít quần áo mới, cho nên trông xinh đẹp hơn không ít.
Còn Lục Hạ thì hoàn toàn trái ngược.
Cô kế thừa ưu điểm của bố mẹ, tuy gầy gò yếu ớt nhưng cũng có thể thấy được dáng vẻ không tệ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lục Xuân không thích cô, luôn chướng mắt cô mà lại ghen tị với cô.
Lục Thu thì tuy còn nhỏ nhưng trông không hề xấu, đoán chừng sau này lớn lên cũng