Tới cửa hàng may rồi, bác thợ may nhìn đồ cô mang tới, lắng nghe yêu cầu của cô xong thì nhìn cô một cái, có lẽ là đang cảm thấy kỳ quái vì cô lại đi đòi may áo bông giữa mùa hè nóng nực thế này.
Lục Hạ cười giải thích: "Cháu phải xuống vùng nông thôn ở đông bắc, nơi đó mùa đông trời rất lạnh, cho nên phiền bác làm dày giúp cháu một chút.
"Bác thợ may hiểu: "Số bông này của cháu có thể làm được ba bốn bộ áo bông rồi!"Lục Hạ ngẫm nghĩ: "Vậy làm ba bộ, một bộ dầy nhất, một bộ dày vừa, bộ còn lại kẹp áo là được, quần bông cũng vậy.
Nếu còn thừa thì bác xem có làm được giày vải bông không?"Bác thợ may liếc nhìn cô: "Được, chỉ là mất chút thời gian.
"Lục Hạ gật đầu: "Vậy được, làm thêm một đôi giày vải bông nữa ạ.
Nếu còn bông thì làm hai đôi đi, chỉ cần xong trong mười ngày là được ạ.
"Nghe là còn nhiều thời gian như vậy, bác thợ may tức thì đồng ý.
Sau đó bác ta dẫn cô đi đo các vòng, rồi nộp tiền cọc, mới hẹn thời gian lấy hàng với cô.
Ra khỏi cửa hàng may quốc doanh, Lục Hạ không khỏi may mắn.
May là cô nghĩ tới điều này, làm nhiều như vậy mà phí thủ công chỉ có mười hai đồng, quá rẻ!Có điều lần này toàn bộ số bông và vải trong tay cô cũng coi như hết sạch.
Bông thì không cần thêm nữa, nếu bà Lục hứa cho cô hai chiếc chăn, vậy cô không cần mua chăn khác, cho không tội gì không lấy.
Nhưng vải làm quần áo thì không