“Quần áo thì cũng vá chằng vá đụp, dù sao quần áo chỉ vá một xíu chị cả thà để đó phơi bụi chứ không chịu cho con cơ mà.
Còn cả bàn chải, kem đánh răng, xà phòng rồi chậu rửa mặt nữa, đều không có gì cả, vậy mẹ bảo con xuống nông thôn kiểu gì? Đi chạy nạn sao?"Nghe cô nói như vậy, sắc mặt bà Lục đen sì.
Bà ta đang định nói gì thì lại nghe Lục Hạ nói tiếp:"Con nhớ lúc ấy sau khi có thông báo xuống nông thôn, làm thanh niên trí thức là sẽ được cho phí an trí, hình như hơn hai trăm lận, nếu mẹ không rảnh thì đưa tiền cho con đi, con tự chuẩn bị.
"Nghe Lục Hạ đòi tiền, bà Lục bắt đầu nóng nảy:"Sao mà con tầm mắt thiển cận như vậy, nhiều tiền như vậy con giữ được sao? Mẹ có bảo là không chuẩn bị cho con đâu, không phải còn vài ngày nữa sao?Vả lại con nói thì dễ, muốn làm áo bông thì phải mua vải với bông, chúng ta làm gì có tem phiếu?Có điều mẹ nói với chị cả con rồi, tới lúc đó để con bé chọn vài bộ quần áo còn tốt đưa cho con.
"Lục Hạ nghe xong, trào phúng:"Cho nên nói tới nói lui chính là không định mua sắm chuẩn bị cho con chứ gì? Dưới nông thôn có hoàn cảnh như nào mọi người có phải không biết đâu.
Mấy năm nay có lúc nào con được ăn no bữa, trên người không có sức lực gì, đến lúc đó có khi chẳng kiếm được mấy công điểm để đổi lương thực, khi