Cô sắp về nông thôn chứ không phải đi công tác, nên chỉ cần mua thứ đựng được đồ là được.
Vì vậy, cô đã hỏi người bán hàng rồi mua hai chiếc túi vải lớn, có thể đựng được rất nhiều đồ, cô lại mua thêm một chiếc túi đeo chéo cỡ lớn đeo trên người.
Bây giờ nguyên thân còn chẳng có nổi cặp sách, vốn dĩ cô ấy có một chiếc, nhưng sau này Lục Thu đến tuổi đi học thì đưa cho con bé rồi, còn cô đến trường đều cầm sách trên tay cả.
Bây giờ cô đã có một chiếc túi quai chéo, sau này ra ngoài muốn mang theo đồ cũng thuận tiện hơn.
Ba chiếc túi cộng lại không quá đắt, cô rất hài lòng.
Mua sắm cả một ngày, chuẩn bị được không ít thứ, Lục Hạ mang theo túi vải lớn trở về nhà.
Người nhà họ Lục thấy cô về, không ai nói lời nào, cô cũng vui vẻ yên lặng.
Ngược lại, Lục Thu và Lục Đông có chút tò mò muốn xem cô mang về thứ gì, nhưng nhìn sắc mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của cô nên hai đứa không dám hỏi.
Có điều bà Lục và những người khác biết rằng có lẽ cô không mua được thứ gì tốt, dù sao thì cô cũng không có tem phiếu.
Mặc dù người nhà họ Lục không nói chuyện với cô, nhưng cũng không đến mức không cho cô ăn cơm.
Với tâm lý cho không thì ngu gì mà không ăn, Lục Hạ thoải mái ngồi vào bàn ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi cô trở về phòng như thường lệ, sau khi đóng cửa lại còn