Hai người nói chuyện, xe lửa thì sắp chạy, mà ngay sau đó lại có một người đi tới bên cạnh Lục Hạ.
Người này không phải một mình lên đây, mà có hai người đàn ông xách hành lý lên giúp anh ta, còn cất cho anh ta nữa.
Sau đó bọn họ còn dặn dò vài câu rồi mới đi.
Lúc này ở sân ga bên ngoài cửa sổ nơi Lục Hạ ngồi cũng có vài người phụ nữ chừng hai ba mươi tuổi đang đứng, bọn họ vươn người hô lên với anh ta:"Tiểu Mạc, đi rồi có thiếu gì thì nhớ gửi thư cho bọn chị, có chuyện gì thì nhớ gọi điện nhé.
"Người bên cạnh cô cũng đáp lại bọn họ qua Lục Hạ: "Em biết rồi, chị cả, chị hai, chị ba và chị tư, các chị mau theo anh rể về đi, em không sao đâu!"Lúc này Lục Hạ hoàn toàn ngây ngẩn toàn thân!Bởi vì cô từng gặp người ngồi bên cạnh mình rồi, không chỉ gặp qua mà còn có ấn tượng rất sâu sắc.
Đây không phải anh chàng định bám váy vợ ở cuộc xem mắt mà cô gặp được lúc vào công viên khi trước sao?Sao anh ta cũng xuống nông thôn vậy?"Nếu đã xuống nông thôn, vậy tại sao lúc trước còn đi xem mắt?Trong lúc Lục Hạ ngây người, xe lửa chậm rãi rời đi.
Người trong xe vẫy tay từ biệt người bên ngoài, thi thoảng còn có thể nghe thấy có tiếng la to và tiếng khóc nghẹn ngào.
Cố Hướng Nam ở phía đối diện vẫy tay chào người bên ngoài rồi mới ngồi xuống, sau đó nhiệt tình