Chờ tới mùa đông anh ta bị lạnh sinh bệnh, cuối cùng không vượt qua được mà qua đời.
Còn nữ chính thì rơi nước mắt thổn thức, rồi cùng nam chính giúp thu xếp hậu sự cho anh ta.
Nhờ vậy mà lúc trở về thủ đô, bọn họ đã nhận được trợ giúp của nhà họ Giang, sự nghiệp cũng thuận lợi không ít.
Có thể nói, nhân vật chính mỗi khi làm một việc gì đều sẽ không uổng công.
Nghĩ tới đây, Lục Hạ lại liếc mắt nhìn Giang Quân Mạc một cái, nghĩ đến người có khuôn mặt đẹp trai rạng ngời như thế này cứ ra đi như vậy thì thật đáng tiếc.
Giang Quân Mạc dường như thấy được tầm mắt của cô, cũng nhìn lại.
Lục Hạ không biết anh ta có nhận ra cô không, nhưng cô làm bộ không biết anh, dù sao chuyện ở công viên hôm đó cũng rất xấu hổ.
Vì thế cô gật đầu, anh ta cũng gật đầu đáp lại.
Sau đó Lục Hạ tiếp tục cúi đầu suy nghĩ.
Bây giờ cô chỉ cầu nguyện rằng mình sẽ không được phân về cùng một thôn với bọn họ, vì ai ai cũng biết, nơi nào có nhân vật chính thì nơi đó không thể thiếu tai nạn rủi ro được.
Cô không muốn gây chuyện, chỉ muốn yên ổn vượt qua mấy năm này.
Chỉ có điều cô đột nhiên có dự cảm không tốt, giờ phút này cô cùng hai vị nhân vật trong sách ngồi cùng một chỗ, có khi nào sau này cũng bị phân về cùng một thôn không.
Lục Hạ cẩn thận nhớ lại.
Cô không nhớ rõ tên của những nhân vật không phải là nhân vật chính trong cuốn sách cô, nhưng