Cô dùng tay trái chạm vào chiếc bớt, cẩn thận cảm nhận, quả nhiên có một không gian lớn hiện lên trong đầu.
Lục Hạ thế mới thở phào một hơi, may quá, không gian vẫn đi theo mình.
Đúng vậy, Lục Hạ có một không gian, là thứ cô mua ở một quầy hàng trên phố đi bộ ở gần trường khi vừa tốt nghiệp.
Lúc ấy cô tiêu hẳn 25 tệ, một khoản tiền lớn.
Với người luôn tiết kiệm như cô thì đây đã tầm tiền ăn cho một ngày rồi.
Khi đó cô không biết mình nghĩ thế nào.
Rõ ràng đây là một món trang sức hình lá cây từ nhựa, tuy trông cũng không tệ, nhưng không đáng từng đó tiền, thế mà cô cứ u mê chi tiền ra mua.
Tối về nhà cô hối hận mãi không thôi, có điều là đã muộn.
Cô thầm nghĩ, thôi đã mua rồi, bèn tìm một sợi dây treo vào rồi đeo trên cổ.
Chỉ là tìm mãi không được dây nào, chỉ được sợi dây ngũ sắc bạn cùng phòng tặng cho đợt đoan ngọ, không đủ dài lắm, nên cô bèn đeo luôn lên cổ tay.
Ai ngờ hôm sau thức dậy, cô không thấy bóng dáng món đồ trang sức hình lá cây đâu nữa, mà trên cổ tay lại có thêm một chiếc bớt.
Lúc ấy Lục Hạ hoảng lắm, khi hoàn hồn thì cô khá kích động.
Cô cũng hay đọc tiểu thuyết, nên đương nhiên biết có lẽ mình gặp được kỳ ngộ rồi.
Chờ sau khi nghiên cứu xong thì Lục Hạ mới phát hiện chiếc bớt này là một không gian gieo trồng.
Diện tích trong không gian không lớn, chỉ chừng khoảng năm mẫu đất.
Ở giữa có một giếng nước, nước trong giếng