Người nhà họ Kha không giấu nổi sự kinh ngạc trên mặt, nhìn về phía thím hai nhà họ Kha, bọn họ thực sự không thể tưởng tượng được một nàng dâu bình thường bị khinh bỉ, bây giờ lại đột nhiên xoay người thành chủ nhân, còn dám tơ tưởng đến món ăn mà bà lão để dành cho đứa cháu gái bé bỏng!Cả bà nội Kha và mẹ Kha đều đen mặt trừng mắt nhìn chằm chằm ra bức rèm cửa, âm thầm chửi rủa vài câu.
Kha Ân Thục do dự một chút, nhưng vẫn thẹn thùng cười đáp lại.
Cô ta thật sự đi xuống phòng bếp lấy đồ ăn, chia cho ba đứa nhỏ, sau đó vén rèm lên, đứng ở cửa không tiến vào, giọng điệu nhẹ nhàng lễ phép nói: "Bà nội, nhà chúng ta có khách tới, bà có thể cho cháu mượn một ít đường đỏ với trứng gà không ạ?"Một từ mượn không chỉ khiến người nhà họ Kha khó xử mà còn chặn lại các loại lý do của bà nội Kha.
Bà nội Kha tức giận đến mức nhăn nhó cả mặt, lồng ngực phập phồng, bà ấy có thể nhìn thấy nụ cười khiêu khích trên khuôn mặt nhỏ như hạt đậu của con bé kia dưới ánh đèn.
Hết lần này đến lần khác, bà ấy đường đường là một gia trưởng nông thôn, vì nể mặt người ngoài mà đánh cũng không được, chửi cũng không xong, còn phải lấy trứng gà và đường đỏ ra cho người nhà thằng hai mặt mũi!Kể từ khi bà nội Kha từ một nàng dâu trở thành mẹ chồng, chưa bao giờ phải chịu sự mất mát nặng nề như vậy, lại còn đến từ người trong nhà mình nữa chứ.
Kha Mỹ Ngu nắm chặt lấy tay bà cụ, cười nói: "Thật ngại quá em họ, trong nhà chỉ có hai con gà, ngày nào cũng đẻ trứng nhưng đều bị bà nội lấy ra bồi bổ thân thể cho chị mất rồi.
""Ài, cũng tại thân thể chị không được khoẻ, mới bị thím hai đẩy nhẹ một cái đã không đứng vững, còn bị ngã đập đầu xuống đất, sau này không thể chạy nhảy được nữa, chỉ có thể được chăm sóc cẩn thận thôi.
""Canh trong nồi là thuốc bổ hôm nay của chị, dùng đường đỏ để che bớt mùi thuốc, cũng không biết cơ thể trẻ con ăn vào có chịu được