Translator: Y Na Thố Thố"Sau đó tôi sẽ giả vờ buồn bã, nghe theo sự sắp đặt của gia đình đi xem mắt, lúc đó chắc chắn trong lòng anh ta sẽ cảm thấy khó chịu, chỉ cần có chút chú ý này là tôi đã thành công 99% rồi!"Tiểu Vấn: Không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại…Kha Mỹ Ngu đá đá người đàn ông, sau đó dỡ chiếc giỏ tre ra khỏi lưng anh ta.
Trong chiếc giỏ tre rất bình thường, có một nhóc bánh bao xinh xắn màu trắng đang nằm co ro.
Cô không nhịn được dùng tay nhéo nhẹ khuôn mặt của đứa trẻ, vừa mềm vừa mịn.
Kha Mỹ Ngu kéo đứa trẻ ra ôm vào trong lòng, sau đó thút tha thút thít quay về.
"Em bảy Kha, sao em lại khóc, ai bắt nạt em vậy?""Em ôm con nhà ai trong lòng thế?"Cô vừa mới tới rìa chợ, đã có người lo lắng tiến lên hỏi thăm.
Kha Mỹ Ngu rụt rè ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó ngập ngừng nhỏ giọng kể chuyện.
Kể cô thông minh thế nào khi tinh mắt phát hiện ra bọn buôn người bắt đứa trẻ đi, dũng cảm ra sao khi cẩn thận theo dõi chúng, khôn ngoan thế nào khi khiến bọn buôn người sợ hãi, nhưng cô chỉ là một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn, chẳng những không cứu được đứa bé mà còn suýt chút nữa hại chết mình!May mà đồng chí Tần, người có lòng nhiệt tình, tinh thần trọng nghĩa rơi từ trên trời xuống, khuất phục lưu manh và giải cứu hai người bọn họ.
Mọi người theo dõi câu chuyện của cô, có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc, lên xuống liên tục, nhao nhao khen ngợi cô và đồng chí Tần là đồng chí tốt.
Một đám người nhanh chóng chuyển kẻ buôn người vẫn chưa tỉnh dậy về đồn công an thị trấn.
Bà cụ kéo Kha Mỹ Ngu, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó tức giận trừng mắt nhìn cô: "Con bé này càng ngày càng to gan, bọn buôn người đều rất ác độc, nếu bị bắt sẽ bị xử bắn, bỏ tù.
""Có cái gì mà bọn chúng không dám làm?""Lần này may mà gặp được đồng chí Tần, nếu không thì cháu sẽ làm mọi người đau lòng muốn chết đó?""Bà nội.
" Kha Mỹ Ngu cười nhẹ ngọt ngào kêu lên: "Bọn buôn người đều chú ý cẩn thận,