Translator: Y Na Thố ThốNữ công an cũng nhẹ giọng nói: "Bạn nhỏ, nơi này là cục công an, hiện tại cháu đã an toàn rồi.
""Cháu có thể nói cho dì biết cháu tên gì, nhà ở đâu, cháu đã bị người ta bắt đi như thế nào không?" "Đúng vậy, bạn nhỏ, dì này có thể giúp em tìm được người nhà rồi đưa em về nhà nha.
" Lúc này Kha Mỹ Ngu trực tiếp bóp mũi cậu bé.
Cậu bé cố nhịn không há miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẫn cố chấp giả vờ ngất.
Kha Mỹ Ngu khẽ thở dài, buông tay ra, bất đắc dĩ nói: "Yên tâm, chị không đi đâu, nếu như… nếu như dì công an không tìm được nhà em, vậy em có thể về nhà chị trước, cho đến khi cha mẹ em tìm đến, được không?""Thật ạ?" Cậu nhóc mở một mắt, nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên, trẻ con nói dối sẽ trở nên xấu xí!" Kha Mỹ Ngu trịnh trọng thề.
Lúc này cậu bé mới yên tâm mở mắt ra, ngoan ngoãn dựa vào người Kha Mỹ Ngu, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn như người lớn, nói ngọng nghịu: "Dì công an, năm nay cháu bốn tuổi.
""Mẹ cháu sinh ra cháu khi đến tỉnh Quảng thăm cha, thế nên tên của cháu là Lư Việt Hải!""Lần này…" Nói đến đây, cậu bé cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn mắt Kha Mỹ Ngu, sau đó chột dạ cúi đầu nói tiếp: "Lần này cha cháu đi công tác làm việc, cháu lén lút leo lên xe.
""Bạn nhỏ Lư Việt Hải.
" Nữ công an tiếp tục nhẹ giọng dẫn dắt: "Cháu còn nhớ cha mẹ cháu tên gì, làm nghề gì, nhà ở đâu không?""Cháu lên xe lúc nào, xe tên gì, ở trên xe bao lâu?"Lư Việt Hải sững người, nhíu mày suy nghĩ một lúc: "Cha cháu tên là Lu Chan Sinh, quản lý rất nhiều chú quân nhân, mẹ cháu họ Tran, tiêm cho những đứa trẻ không nghe lời!""Nhà cháu ở Duyen Châu…"(Nói ngọng không rõ chữ, tác giả viết phiên âm tiếng Trung nên mình để không dấu)"Cháu cũng không biết lên lúc nào, cháu ngủ quên một giấc thấy xe dừng lại thì đi xuống.
"Trong từng mảnh vỡ ký ức rời rạc của đứa trẻ, mọi người cho ra một kết luận.
Thằng nhóc nghịch ngợm chui vào