Translator: Y Na Thố ThốSau khi ăn xong, bánh bao nhỏ lấy bánh kẹo cho đám trẻ con nhà họ Kha, đi theo bọn chúng cầm đèn bí ngô bắt dế, hoặc ra đồng tìm một ít đậu giác, khoai tây, cà tím, khoai lang… Sau đó tìm nơi vắng vẻ, dùng đá xây một lò sưởi nhỏ, bắt đầu nướng ăn.
"Anh Hải, ăn ngon không?"Chỉ là rau quả rắc muối mà thôi, đây là món ăn yêu thích của bọn trẻ con nông thôn.
Bánh bao nhỏ liên tục gật đầu: "Vừa ngon vừa vui, trẻ con bọn anh ở trong đại viện chỉ chơi bắn bi, bắn súng, hoặc bắt nạt con gái thôi.
""Người lớn không cho nghịch lửa, nói nghịch lửa ban đêm đi ngủ sẽ bị đái dầm!" Mọi người cười ha ha: "Ngày nào bọn em cũng chơi, có bị đái dầm đâu? Cha mẹ các anh chỉ hù doạ các anh thôi!""Nhưng mà hương vị của mấy thứ rau quả này cũng bình thường, món ngon nhất phải kể đến chuột đồng! Có điều lại không dễ bắt.
" Nói đến đây, bọn chúng bắt đầu hồi tưởng mùi vị của chuột đồng ngon như thế nào.
Kha Mỹ Ngu cũng dựa vào ký ức của nguyên chủ.
Ở nông thôn, điều kiện của mỗi nhà không tốt lắm, một năm không được ăn thịt mấy lần nên thỏ, chuột, rắn ngoài đồng đã trở thành nguồn thức ăn quan trọng để người nông dân nuôi con, tiếp đãi khách.
Cô có năm người anh trai "không thích làm việc", tự nhiên thường xuyên được ăn chuột đồng.
Chỉ là mỗi lần có một hai con, còn không dính răng nguyên chủ, huống chi bây giờ sức ăn của cô lại lớn đến như vậy!Chuột đồng béo mềm, thơm ngon đến nỗi người ta nóng lòng muốn nuốt cả xương.
"Chúng ta bắt chuột đồng đi?" Kha Mỹ Ngu đột ngột đứng dậy, hào hứng nói.
"Được, được, dì Ngu, dì ra ruộng đứng đi, có lẽ lũ chuột đồng sẽ chui thẳng vào chân dì đấy.
" Bọn trẻ đều bị bà cụ tẩy não, tin tưởng vào vận may của cô mà không hề nghi ngờ.
Hơn nữa, mỗi người bọn chúng còn thu hoạch được một vò trứng vịt hoang, đương nhiên sẽ trở thành thuộc hạ trung thành nhất của Kha Mỹ Ngu.
"Hứ, dì Ngu của mấy đứa sẽ bắt chuột đồng bằng năng