Năm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt.
Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình.
Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà.
Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất.
Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước.
Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi.
Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn.
Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên.
Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy.
Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở bên cạnh, trong chiếc nồi vỏ mỏng cao chừng chiếc đũa này chứa đầy cơm trắng.
Mặc dù đội sản xuất Đại Loan nằm ở vùng núi xa xôi, nhưng nơi đây như được ông trời ưu đãi, những mảng ruộng lúa nước đan xen khắp nơi.
Ngoài mấy năm đặc biệt không giao nộp được đủ chỉ tiêu lương thực ra, thì bảy năm nay, năm nào sau khi nộp