Tần Á Mẫn giật dây Tô Yến Đình tranh giành với em gái ruột, để cô ta vớt được chỗ tốt, đồng thời cũng được xem trò hay.
Tô Yến Đình đi đeo bám Tăng Vân Quân, đây đúng là tự rước nhục nhã.
Tô Yến Đình đúng là xinh đẹp thật, nhưng chỉ là không có đầu óc.
Đám nữ thanh niên trí thức bọn họ đều chờ đợi xem trò hề của Tô Yến Đình.
Bọn họ cảm thấy Tô Yến Đình hệt như Tình Văn trong Hồng Lâu Mộng, lòng dạ cao vút, mệnh bạc hơn giấy, cuối cùng chỉ nhận được kết cục thê lương.
Ông trời cho cô một nhan sắc vạn dặm mới có một, nhưng lại không cho cô một gia thế tốt, đây chính là sự tàn nhẫn lớn nhất với cô.
Tô Yến Đình đáp:"Đương nhiên tôi phải nắm chắc cơ hội rồi.
Á Mẫn ạ, cô cũng nói là tôi rất xinh đẹp, là phượng hoàng vàng, cô nói xem tại sao tôi phải nắm chắc một tay đàn ông như Tăng Vân Quân chứ?""Trong quân khu đâu ít quân nhân, cô nói xem liệu lúc đó có con cháu cán bộ cao cấp nào thích tôi không? Đến lúc đó có khi tôi thật sự biến thành phượng hoàng bay lên cành cao ấy chứ.
"Tần Á Mẫn:"! ? Tô Yến Đình, cô tỉnh táo chút, cô có gia cảnh như nào? Văn hóa cấp nào? Cho dù người ta thích cô, cô cho rằng người nhà của người ta sẽ đồng ý chắc? Chỉ có Tăng Vân Quân biết rõ gốc rễ mới phù hợp với cô thôi.
"Tô Yến Đình nhếch đuôi mắt hoa đào, để lộ