Tô Yến Đình chớp mắt, đùa giỡn nói: “Em nhìn chị làm gì?”Cô mặc quân phục, đội mũ, hai bím tóc đen bóng buông trước ngực, gương mặt xinh xắn sáng ngời, đôi mắt long lanh.
Cô mặc quân phục màu xanh lại càng làm nổi bật làn da trắng nõn của mình.
Rõ ràng cô có một đôi mắt mê người, nhưng mỗi cái nhăn mày và nụ cười của cô lại lộ ra một sự trong veo, sạch sẽ khó tả.
Tô Yến Đình cầm lấy hai bím tóc của mình, cố ý nói: “Trông chị cũng hiền lành, ngây thơ nhỉ?”Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “hiền lành ngây thơ”.
Trước đó Tô Ngọc Đình đã cố ý tiết lộ bức thư của Tăng Vân Quân, nói anh Quân của cô ta thích sự hiền lành ngây thơ của cô ta.
“Đàn ông đều thích như vậy sao?”Tô Ngọc Đình sắp bị cô chọc cho tức điên lên rồi, không biết Tô Yến Đình có não thật hay không nữa.
Cơ mà với cái dáng vẻ làm điệu làm bộ này của cô… có lẽ sẽ có rất nhiều đàn ông bị cô lừa gạt.
Trong quân khu có nhiều đàn ông, người ta thường nói “đi lính ba năm, nhìn lợn nái cũng hóa Điêu Thuyền”.
Bây giờ Tô Yến Đình tới đó với dáng vẻ này, chẳng phải là một con sói ngốc nhảy vào “hang thỏ” ư?Cô còn muốn trèo cành cao sao?Nằm mơ giữa ban ngày!Những người nhìn trúng cô chắc chắn không thể bằng Tăng Vân Quân.
Người có hoàn cảnh gia đình tốt hơn Tăng Vân Quân thì sao có thể để một người phụ nữ như Tô Yến Đình bước vào cửa chứ?Sớm muộn gì cô cũng công cốc như dã tràng xe cát biển Đông, có khi lại còn không