Trần Tấn Trung nhìn Tô Yến Đình, nghiêm mặt nói: “Tôi là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn ba ngay cạnh chỗ bọn họ, tên là Trần Tấn Trung.
”Tô Yến Đình cười nói: “Xin chào đồng chí Trần.
”“Đồng chí Tô, hành lý có nặng không? Để tôi xách giúp cô nhé?”“Không nặng, không nặng, không cần đâu.
”…Tô Ngọc Đình thấy Trần Tấn Trung niềm nở, ân cần với Tô Yến Đình như vậy thì hít sâu dằn lòng lại, không nói chuyện.
Lời người họ Trần này nói toàn là tự khoe khoang bản thân, giẫm đạp Tăng Vân Quân để ám chỉ mình xuất sắc cỡ nào.
“Tối nay ăn tối ở nhà anh Lý nhỉ, nhớ phải gọi cả tôi đấy!”Vẻ mặt đắc chí của Trần Tấn Trung phơi phới gió xuân, anh ta dẫn hai người đi về hướng nhà khách.
Không ngờ vừa rẽ vào chỗ ngoặt lại trông thấy chính ủy và tham mưu trưởng đang ở dưới gốc cây đằng trước.
Trần Tấn Trung: “! ”Da đầu anh ta lập tức tê dại, mặt như bị dội một chậu nước lạnh, ở vị trí này, anh ta không chào hỏi thì không phải phép.
Chính ủy Lương cũng trông thấy ba người bọn họ, nhìn hai cô gái trẻ mặc quân phục từ trên xuống dưới rồi nói với tham mưu trưởng Giang ở bên cạnh: “Nhìn xem, kia không phải là cậu gọi tới đó chứ?”Gương mặt của Giang Nhung ở bên cạnh anh ta không hề mảy may dao động.
Chính ủy Lương lắc đầu: “Cô gái kia cũng khá xinh đấy.
”Ông ta thầm nghĩ đúng là lãng phí thời gian, mấy cô gái Đoàn Văn công và y tá xinh đẹp ai nấy đều