Sau khi chào hỏi xong, Trần Tấn Trung đưa hai chị em Tô Yến Đình đi về hướng nhà khách:“Nơi đóng quân của chúng tôi không chỉ có một nhà khách, trước kia nhà khách cũ ở bên đó, tôi dẫn hai người đến nhà khách mới xây, kìa, chính là tòa nhà ba tầng bên kia…”Giang Nhung nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, để ý đến phía sau của người ấy nhất.
Cô đội mũ, hai bím tóc đen nhánh vòng qua chiếc cổ thanh mảnh, khẽ đung đưa theo nhịp bước.
Cô bước từng bước theo sau lưng Trần Tấn Trung, cho đến khi bóng dáng dần biến mất, cô cũng không hề quay đầu lại.
Giang Nhung: “…”Theo kinh nghiệm từng trải của anh, anh cứ tưởng rằng cô gái ấy sẽ quay đầu lại nhìn anh, ít nhất thì cũng quay đầu lại nhìn anh một lần.
Giang Nhung đợi cô quay đầu lại, nhưng lại không đợi được gì cả.
Chắc là điên thật rồi!Anh mà lại chờ một cô gái quay đầu nhìn mình sao?Trước kia có rất nhiều cô gái liếc mắt đưa tình với anh, anh đều không thèm để ý tới, hôm nay bị chập mạch nên mới muốn trông thấy cô gái đó quay đầu nhìn mình.
Trong ký ức của anh, lúc nãy khi cô nói “Xin chào tham mưu trưởng Giang” đã nháy mắt với anh, ánh mắt đào hoa liếc mắt đưa tình, sáng rực không gì sánh bằng.
Ánh mắt đó của cô khác hoàn toàn với những ánh mắt anh đã từng gặp trước kia.
Rõ ràng là ánh mắt tán tỉnh, nhưng lại không hề cố ý, không hùa