“Giang Nhung, anh có thể…” Tô Yến Đình nói đến đây thì ngừng lại một lát.
Là người làm mình làm mẩy, sao cô lại hỏi “có thể” như vậy.
Với hình tượng nhân vật như cô phải thẳng thừng đưa ra yêu cầu: “Giang Nhung, anh đưa em về nhà khách đi!”Giang Nhung: “Đi thôi.
”Giang Nhung không từ chối.
Bây giờ anh chỉ có một ý nghĩ là đuổi “người bệnh” này đi, đợi đến cửa nhà khách thì nói với cô, cứ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.
Anh sải bước về phía trước, một mình bước nhanh, Tô Yến Đình chạy lon ton theo sau: “Khoan đã? Sao anh lại đi phía này?”“Nhà khách ở đằng kia.
”Tô Yến Đình: “À.
” Hóa ra trước đó cô đi nhầm đường.
Tô Yến Đình ôm chặt lấy cánh tay phải của anh, cả người tựa vào người anh, giống như một con chim bám lấy người.
“Vậy anh đưa em qua đó đi.
” Đi vài bước, Tô Yến Đình cũng không còn tâm trạng dẹo với anh nữa, quay trở lại nói chuyện bình thường.
Dù sao cô cũng ra vẻ làm mình làm mẩy, cô muốn làm gì thì làm!Bị Tô Yến Đình tóm lấy, dù Giang Nhung muốn đi nhanh hơn cũng không thể.
Vì vậy, anh đành phải điều chỉnh bước chân của mình cho cùng với nhịp bước của Tô Yến Đình.
Giang Nhung: … Đúng là xởi lởi quá thể.
Anh thực sự không quen tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, hơn nữa người này còn là nữ, loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ.
Điều khiến anh cảm thấy bối rối hơn là người phụ nữ kia quá gần anh.
Cô nắm tay