*Cô vừa thốt ra lời này, không chỉ mẹ con Chu Ái Mai khiếp sợ, mà ngay cả đám dân chúng thôn Đại Loan tới hóng chuyện cũng kinh ngạc không thôi.Tô Yến Đình cứ thế nhường anh chồng sĩ quan cho em gái mình ư?Nữ thanh niên trí thức Liễu Chân trêu đùa:"Tô Yến Đình, lúc trước không phải cô nói phải làm phu nhân của sĩ quan ư, không làm nữa sao?"Tô Yến Đình cười đáp:"Không làm đâu, để cho em tôi làm thì cũng thế mà.
Em gái tôi gả cho đối tượng tài giỏi, tôi cũng được hưởng phúc.""Sau mọi người đừng nói lung tung, làm hỏng thanh danh của tôi, sau này tôi còn phải tìm đối tượng mà."Một bà thím cười đùa cợt:"Cháu còn đòi đài radio, lại còn cái gì tổng hợp nữa...!Người bình thường sao cưới nổi cháu chứ."Tô Yến Đình cười tủm tỉm:"Cháu không chỉ muốn đài radio, cháu còn muốn máy may, đồng hồ, xe tô tô hiệu Vĩnh cửu, thiếu một cái cháu cũng không đồng ý gả.
Sau này còn phải mặc váy sợi tổng hợp xinh đẹp xuất giá cơ."Nghe thấy cô thản nhiên nói những lời này ra khỏi miệng, người xung quanh không ai hó hé gì nữa.Đám con trai ở các đại đội xung quanh muốn cưới Tô Yến Đình là không ít, đúng là điều kiện Tô Yến Đình đặt ra hơi hà khắc, nhưng nếu hạ quyết tâm thì cũng có vài người với tới được.Tô Yến Đình khựng lại đôi chút, còn nói thêm:"Em gái cháu lấy chồng thì được tám trăm đồng lễ hỏi, sau này cháu lấy chồng, thì phải được một nghìn rưỡi, thiếu một