Mùa xuân hoa nở.Năm nay mùa xuân đến thôn Hướng Dương sớm hơn trước kia một chút.Sáng sớm, bên sân đập lúa lập tức truyền đến tiếng nô nức hết đợt này đến đợt khác.
Hôm nay là ngày cày bừa vụ xuân đầu tiên, vừa sáng sớm mọi người đã vội vàng đến đó, kêu gọi khẩu hiệu bắt đầu một năm vất vả.
Vào khoảng thời gian này mỗi năm, người lớn hay trẻ nhỏ đều vui vẻ tham gia náo nhiệt.Mùa đông năm nay thật sự rất ẩm mốc, kêu gọi khẩu hiệu thế này đã tốt lắm rồi.Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.Trước cổng lớn của nhà họ Khương thôn Nam có một nhóc con gầy gò ngồi trên ghế đẩu, nho nhỏ bé xíu, đầu lớn nhưng người nhỏ, dáng vẻ yếu ớt đến mức gió thổi qua là có thể bay lên.
Mà lúc này, nhãi con gục đầu xuống, hai tay nhỏ chồng lên nhau, vô cùng nghiêm túc nhìn con kiến nhỏ trên mặt đất, trông có vẻ rất yên tĩnh.Nhãi con này chính là Tiểu Đường Đường, cháu gái nhỏ của tam phòng nhà họ Khương.Lúc này, Tiểu Đường Đường đang suy nghĩ gì đó, nhìn vào còn tưởng chuyện rất lớn!Là vấn đề làm sao để được ăn no.Vậy chuyện này có lớn không!Rất lớn!Theo lý thuyết, nhãi con nhỏ bé thế này cần gì lo nghĩ chuyện như vậy, đang độ tuổi ham chơi chuyên gây rắc rối mới đúng.
Ai bào trong xương cốt của cô bé không phải là một nhãi con hàng thật giá thật chứ!Đúng rồi, những chuyện như xuyên qua trọng sinh nhiều như đại quân châu chấu, cuối cùng Tiểu Đường Đường cũng xuyên qua.Cuộc sống bắt đầu thay đổi kể từ ngày một thiếu nữ 18 tuổi thế kỉ 21 vừa tốt nghiệp cấp ba, đi du lịch thì bị ngã xuống núi.
Sau khi tỉnh lại lần nữa, mùi máu tanh nồng đậm, tiếng gào tê tâm liệt phế của người phụ nữ truyền đến.Tiểu Đường Đường không nhìn thấy gì cả, nhưng lại đủ để sợ đến mức hồn phi phách tán.
Ngay lúc cô bị dọa ngốc, mông nhỏ bị ăn một cái tát.Không nhịn được nữa, cô oa khóc một tiếng.Tiếng khóc