Đã lâu thôn Hướng Dương không đông vui náo nhiệt thế này, tin tức Đường Diệu giống như một cơn gió mạnh, lập tức thổi quét khắp thôn Hướng Dương.
Câu đầu tiên mỗi người gặp mặt đều nói đó là: “Bà nghe gì chưa? Đứa con dâu hôn mê mấy năm của nhà họ Khương tỉnh lại rồi kìa!”Mọi người không quan tâm có quen nhau không, câu đầu tiên khi gặp mặt chính là câu này.Hơn nữa không chỉ trong thôn Hướng Dương biết Đường Diệu, thậm chí trong xã hay trong huyện đều từng nghe qua tên của cô.Đường Diệu không có người nhà mẹ đẻ, cô và ông cô chạy nạn đến đây đã lâu.
Ông cô là một thợ săn có tuổi, nghe nói cha mẹ cô lúc lên núi bị hổ cắn chết, ở quê nhà lại gặp nạn đói liên miên.
Lúc này mới chạy tới thôn Hướng Dương an cư lạc nghiệp.
Hai ông cháu dựng một ngôi nhà gỗ nhỏ trên lưng chừng núi, dựa vào việc săn thú để sống qua ngày.Sau đó, ông vụ qua đời lúc Đường Diệu vừa cưới chồng năm đầu tiên.
Còn Đường Diệu lúc sinh ngoài ý muốn rơi vào hôn mê, ba năm vẫn không tỉnh.
Nhà mẹ đẻ cô căn bản không có người nào có thể dựa vào, nếu tâm địa nhà họ Khương tàn nhẫn, vậy cô căn bản không có đường sống rồi.Không ngờ Khương Thành thật sự là người vô cùng tốt, cô hôn mê nhiều năm thế mà anh vẫn không rời không bỏ.
Thậm chí từ bỏ tương lai xán lạn về nhà chăm sóc vợ, đúng là không có người thứ hai như thế.
Rất nhiều người đều nói mệnh Đường Diệu tốt, vì lấy được Khương Thành; nhưng cũng có người bảo mệnh Đường Diệu quá kém nên mới không có phúc phận.Tóm lại, mặc dù Đường Diệu hôn mê không biết gì, nhưng vô vẫn là một người có tiếng trong thôn Hướng Dương một.Mà bây giờ cô tỉnh lại rồi.Một tháng hai tháng ba tháng…Một năm hai năm ba năm…Ngay lúc mọi người cứ nghĩ Đường Diệu nhất định vẫn đang hôn mê, vậy mà cô lại tỉnh!Dù bên ngoài bàn luận sôi nổi ra sao, Khương Thành vẫn lấy lí do Đường Diệu muốn tĩnh dưỡng để không bị nhiều người quấy rầy, cản hết những người đến hóng hớt ra ngoài cửa.Đường Diệu ngồi trên giường, một tay ôm một cục cưng.
Lúc này tất cả lực chú ý